Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1538: Mỗi người một ngả

Chương 1538: Mỗi người một ngả

“Vâng, ta không cô phụ sự mong đợi của Cố công tử.”

Trên mặt An Nhan mang theo niềm vui như trút được gánh nặng, nàng gật đầu một cái rồi lấy ra một chiếc hộp đồng xanh cổ xưa loé lên đủ loại phù văn đưa cho Cố Trường Ca.

“Bên trong phong tồn giọt Ẩn Tiên chân huyết kia.” Ánh mắt nàng tràn ngập chờ mong nói.

“Về phần mấy giọt Ẩn Tiên chân huyết còn lại của An tộc, ta sẽ nghĩ biện pháp lấy đi cho Cố công tử.”

Cố Trường Ca cười cười, tuỳ ý quét mắt nhìn hộp đồng xanh, cũng không định mở ra.

“Ngươi vất vả rồi.”

Hắn cũng không cảm thấy An Nhan có gan dám gạt hắn.

“An Nhan lại đem vật đó giao cho Cố Trường Ca!”

Đứng cách đó không xa nhìn một màn này, đôi mắt An Hi hơi đỏ lên, răng nghiến chặt, đó chính là một trong ba giọt Ẩn Tiên chân huyết còn sót lại của An tộc.

Nếu Ngưu Điền dung hợp giọt chân huyết kia, thậm chí có thể tái hiện lại mấy phần vinh quang của tổ tiên trong thời gian ngắn.

Đến lúc đó nhờ có sự trợ giúp của hắn, vị trí gia chủ của An tộc xem như đã định.

“Lúc nào thì nha đầu này lại có liên hệ như thế với Cố Trường Ca? Hơn nữa còn đem giọt chân huyết kia giao cho một ngoại nhân…”

“Vì muốn lấy lòng Cố Trường Ca mà nàng ta ăn cây táo rào cây sung!”

Sắc mặt thúc tổ của An Hi cũng rất khó coi.

Tuy nói dựa theo tộc quy của An tộc, sau khi An Nhan đạt được giọt Ẩn Tiên chân huyết thì tự nhiên có quyền xử trí đối với nó, cho dù nàng có vứt đi thì cũng không liên quan gì đến người khác.

Nhưng tận mắt nhìn thấy nàng dùng vật này để lấy lòng Cố Trường Ca lại làm cho rất nhiều tộc nhân phẫn hận và cực kỳ không cam lòng.

Không lâu sau đó, bên ngoài Côn Sơn đã hội tụ vô số tu sĩ, từng bóng người mơ hồ sừng sững đứng ở các phương. Sau khi thương nghị, các đại thế lực đạo thống bắt đầu ra tay, muốn tiến vào Côn Sơn.

Ong!

Trên bầu trời từng kiện Thành đạo khí chìm nổi bắt đầu thức tỉnh, thần quang đáng sợ rọi xuống. Khí tức cái thế tràn ngập trấn áp trên trời dưới đất khiến tất cả sinh linh tu sĩ đều không thở nổi.

Một tôn giống như lưu hỏa lò màu đỏ hiện lên ở nơi đó, toả ra quang hoa sáng rực tựa như một vầng thái dương, phun ra hàng tỷ đạo xích hà rơi xuống Côn Sơn ở phía trước.

Trừ cái đó ra thì những Thành đạo khí còn lại cũng thức tỉnh, thần quang cái thế kèm theo hỗn độn khí cùng với trật tự thần liên từ trong đó nổ ra, thậm chí là giữa thiên địa bắt đầu tràn ngập âm thanh của đại đạo.

Ầm!

Hư không nổ tung tràn ngập khe hở vượt xa vạn dặm, cương phong vô tận xông ra cuốn tới bốn phương tám hướng, đủ để tiêu diệt tu sĩ bình thường thành bột mịn.

Đây đã là dư chấn vượt qua cấp độ Chí Tôn, khiến cho vô số sinh linh Chí Tôn trong tòa thành cổ ở phụ cận Côn Sơn run rẩy, thần hồn đều sắp bị đóng băng.

“Những tồn tại cổ lão của các đại đạo thống mở đường, mấy người đi theo phía sau là được.”

Có giáo chủ đại giáo mở miệng, vung tay lên, trưởng lão suất lĩnh đệ tử sau lưng xâm nhập về phía trước, trực tiếp hoá thành thần quang chui vào màn sương mù mênh mông bao phủ Côn Sơn.

Người của các thế lực đạo thống khác thấy thế thì cũng không ngừng lại một chút nào, dồn dập đi theo, chẳng qua là phương hướng khác nhau mà thôi.

Địa thế trong Côn Sơn rất phức tạp, nguy hiểm khó lường nhưng tạo hóa kỳ ngộ cũng có rất nhiều.

Hiện tại có các đại Thành đạo khí mở đường ở phía trước, uy áp bao phủ trong Côn Sơn nhỏ hơn không biết bao nhiêu so với bình thường. Đương nhiên cơ hội thu được cơ duyên cũng không nhỏ.

Ở thời điểm này rất nhiều tuổi trẻ Chí Tôn đều ôm suy nghĩ như vậy, mặc dù đều bị Cố Trường Ca ép buộc tới đây nhưng tất nhiên khi tiến vào Côn Sơn thì giữ mạng là điều kiện tiên quyết, sau đó mới là kiếm nhiều chỗ tốt.

“Chúng ta đi bên này.”

Ẩn thế An tộc đi cùng với người của Chiến Tiên phủ, hai Kẻ thành đạo liếc mắt nhìn nhau, sau đó đi vào từ một hướng khác.

An Hi cùng Tiểu Chiến Tiên quay đầu nhìn Cố Trường Ca ở cách đó không xa một cái, luôn luôn cảnh giác đối với hắn.

Thấy hắn vẫn chưa hành động, tựa như còn đang quan sát, trong lòng bọn hắn không khỏi sinh ra một dự cảm không tốt.

Tuy nhiên, ở thời điểm này bọn hắn cũng không tin Cố Trường Ca to gan như vậy, dám xuống tay với bọn hắn ngay trước mặt hai Kẻ thành đạo.

“Chúng ta đi bên này đi.”

Thời điểm vô số thân ảnh của các thế lực đạo thống biến mất không còn nhìn thấy gì nữa, Cố Trường Ca mới thu hồi ánh mắt tuỳ ý nói.

Hắn cũng không đi theo sau lưng bọn người An Hi. Hắn đánh giá địa thế của Côn Sơn một lần, sau đó lựa chọn đi từ một con đường trông rất hoang vu tiến vào bên trong.

Phía sau hắn là đám người Cơ gia, đương nhiên còn có Giang Thần bị mang theo.

Bên cạnh Giang Thần có rất nhiều người chăm chú theo dõi hắn, đề phòng hắn đào tẩu.

“Phụ thân, may mà trước đây có Giang Thần cho nên ta mới có thể nghe được âm thanh cầu cứu của tổ tiên. Hắn nắm giữ truyền thừa của Thần Nguyên Sư, có thể giúp đỡ chúng ta một đại ân trong chuyện cứu viện tiên tổ lần này.”

Cơ Sơ Nguyệt vẫn rất lo cho an nguy của Giang Thần, sợ Cơ gia qua sông đoạn cầu, một mực muốn nói đỡ cho hắn.

Thực ra trước đây gia chủ của Cơ gia là Cơ Hạo cũng đã từng nghe nói về Giang Thần. Ban đầu ở Tử Sơn, hai huynh muội Cơ Sơ Nguyệt và Cơ Nghiêu Tinh suýt chút nữa đã nhận được Chưởng Thiên Tháp là bởi vì Giang Thần.

Bây giờ nghe nói như vậy, hắn không khỏi lắc đầu thở dài nói: “Sơ Nguyệt ngươi yên tâm đi, vi phụ không phải người không biết có ơn tất báo. Vi phụ sẽ luôn nhớ kỹ ân tình mà Giang Thần hắn dành cho Cơ gia.”

Hết chương 1538.
Bạn cần đăng nhập để bình luận