Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1848: Tiên Vương chính quả

Chương 1848: Tiên Vương chính quả

“Chúng ta tính toán nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng cử binh sát nhập vào đây, chẳng lẽ hôm nay phải bị tiêu diệt toàn quân, biến thành cảnh tượng huyễn ảo ư?”

“Thật sự không cam tâm, vì sao lại như vậy? Thiên địa ơi ngươi có mắt hay không?”

Một vị Hoàng có khí tức khủng bố gầm thét oán hận, Hoàng binh trong tay toả ra ánh sáng vô lượng, rủ xuống vô số quy tắc thần liên bảo vệ đại quân ở sau lưng.

Nhưng ngay lập tức, con quái thú bổ nhào tới, vung xuống một đạo kích quang đáng sợ, chém một nhát vào giữa mi tâm của vị Hoàng kia.

Đầu hắn nổ tung, hồn hoả lập tức ảm đạm rồi lụi tắt.

Hoàng bình trong tay rên rỉ một tiếng rồi cũng đứt gãy vỡ vụn.

Ở thế giới phía sau, bọn hắn chính là Hoàng và đế vô địch, đã từng vô địch một thời, thống ngự thế gian.

Thế nhưng ở trong tay con quái thú đang sợ này, bọn hắn vậy mà lại yếu ớt như một mảnh giấy rách, dễ dàng bị xé toạc.

Nhiều người trong số bọn hắn đã ở ẩn mấy thời đại chính là vì chờ đợi ngày này.

Nhưng đến khi ngày này thật sự đến thì bọn hắn lại tuyệt vọng phát hiện, thì ra tất cả đã được định đoạt từ trước, toàn bộ đều khác xa so với tưởng tượng của bọn hắn và bọn hắn cũng chẳng có mảy may cơ hội nào.

Ầm!

Huyết vũ từ trên trời rơi xuống, khắp nơi gào thét.

Trong mảnh vũ trụ bị tàn phá, tất cả đều nổ tung theo đại quân của Hoàng và Đế, hình thần câu diệt.

Khắp nơi đều hoang tàn đổ nát, thi hài chất chồng thành biển, vô cùng đáng sợ.

“Những người chống đối thì giết hết không tha.”

Quái thú kinh dị kia hơi chuyển động ba cái đầu, phát ra thần âm cổ lão.

Ánh mắt nó vẫn luôn băng lãnh vô tình, cứ đứng sừng sững ở cuối chân trời giống như đặc biệt chờ đợi ở đây.

Sau đó, sáu cánh tay khổng lồ của nó cắt ngang qua vùng thiên địa này, bắt đầu bốc những lấy huyết nhục của những thi hài ở phía dưới lên để thôn phệ, phát ra tiếng nhai kinh dị doạ người.

Tận cùng vũ trụ bị tàn phá này có một đạo môn hộ cực kỳ nguy nga rộng lớn, phảng phất tiên ý thần thánh dị thường.

Nhưng giờ đây cánh cửa này lại đang từ từ khép lại, bị một sức mạnh lớn lao tác động mà đóng lại, giống như đang phong bế chỗ ngăn cách giữa hai mảnh vũ trụ trong ngoài.

Cùng lúc này, tại một nơi xa xôi không rõ vĩ độ.

Vị đạo nhân ngồi xếp bằng ở giữa hư không lắc tay, cảnh tượng lờ mờ trước mặt liền biến mất.

“Nghĩa lại thì trước đây Xích U Cổ giới cũng xuất hiện một nhân vật như Xích U thiên quân, vậy mà giờ ngay cả một đạo thân Tiên cấp tàn phế cũng không đối phó được.”

“Nhưng lại muốn thành tiên? Một bầy kiến hôi lại muốn thành tiên, trở thành Tiên Vương chính quả của bần đạo mớilà kết cục xứng đáng nhất cho mấy người.”

Hắn cười lạnh một tiếng, đáy mắt lạnh lùng không hề dao động gì sau cảnh tượng vừa rồi.

Hắn đã du ngoạn ở Chư Thiên Vạn Giới bao nhiêu năm nay.

Sắp đặt giống như này không biết trải rộng bao nhiêu đại thế giới mênh mông, cổ lão và thần bí.

Mặc dù những đại thế giới cổ lão kia không thể so được với thượng giới nhưng mà từ thuở khai thiên lập địa cho tới nay, nội tình mà bọn chúng tích luỹ được là không thể khinh thường.

Nếu cho hắn thêm thời gian thì hoàn toàn có khả năng đạt tới trình độ tương đương với thượng giới.

Mà từ Cấm Kỵ kỷ nguyên đến nay, Tiên Vực chân chính và thượng giới Chư Thiên chính là địa tuyệt thiên thông.

Tiên lộ đứt đoạn, đạo tắc bị vùi lấp, ngay cả đại đạo cũng tiêu vong, không một ai có thể thành tiên.

Những đại thế giới cổ lão cách biệt rất xa so với thượng giới kia cũng không hiểu rõ chuyện này, còn ôm vọng tưởng sẽ thành tiên thông qua Thành Tiên Lộ.

Vậy nên hắn mới lấy Tiên lộ làm mồi nhử, gài bẫy thu hút những Chí cường giả của thế giới cổ lão tới chôn thân dưỡng đất.

“Đối với bần đạo mà nói, đây cũng là thời cơ tốt nhất để chứng minh Tiên Vương chính quả.”

“Khi Tiên lộ chân chính hàng lâm tại thế, ngàn vạn phân thân của bần đạo cũng sẽ quy về một cái, có thể tiếp xúc với lĩnh vực mà trước đây chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.”

Đạo nhân đứng dậy, ánh mắt thâm thuý không che giấu nổi dã tâm khủng khiếp.

Vốn dĩ hắn là nhân vật Tiên Cổ thời kỳ, tu vi trước đây đã đạt tới đỉnh phong, vượt qua Tiên cảnh từ sớm.

Thậm chí hắn còn sở hữu Luân Hồi chi đạo, kể cả cường giả tuyệt đỉnh trong Tiên cảnh cũng không thể làm gì được hắn.

Nhưng điều thần bí và mênh mông nhất trong Luân Hồi chi đạo lại liên quan đến thời gian.

Dù hắn đã nghiên cứu bao năm trời cũng khó có thể tiến vào bên trong.

Huống chi là thông qua Luân Hồi chi đạo mà chứng thực Tiên Vương chính quả.

Đối với vấn đề này, hắn đã sớm thôi không hy vọng gì nữa, thậm chí có cảm giác sẽ vĩnh viễn không thể đặt chân tới cảnh giới đó.

Nhưng lại chưa từng nghĩ tại Cấm Kỵ kỷ nguyên, thiên địa sẽ sụp đổ, Đoạn Kỷ Nguyên vĩnh viễn bị chôn vùi cùng năm tháng, tiên phàm mãi mãi cách biệt.

Đột nhiên hắn gặp phải sáu sinh linh quái dị có sương mù xám xịt trên mình, nguyên thần và thân thể liên tiếp được tái tạo luân hồi.

Rõ ràng thực lực của sáu sinh linh kia không mạnh nhưng lại có đặc tính gần như bất diệt.

Từ trong miệng bọn hắn, đạo nhân liền biết được một chỗ tràn ngập sương mù xám xịt bí ẩn.

Chỗ kia che giấu một bí mật kinh thiên động địa.

Mà sáu sinh linh kia chỉ nhiễm phải một tia khí tức cũng đủ để chắc chắn rằng nguyên thần và thân thể sẽ trường sinh bất lão, rất khó bị tiêu diệt.

Mặc dù sương mù này đại biểu cho bất hủ và mục nát nhưng trong quá trình này sẽ phải chịu đau đớn và giày vò khủng khiếp.

Nhưng so với bất tử mãi mãi mà nói thì cái này có đáng gì?

Không bao lâu sau khi thiên địa quy tắc bị đứt gãy, đạo pháp cũng biến mất, tu vi của đạo nhân giảm đi đáng kể, rất khó khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao.

Cho nên khi biết trên người sáu người kia cất giấu bí mật kinh khủng, hắn cũng không tra hỏi mà còn âm thầm tính toán chuẩn bị cho công cuộc tìm kiếm phía sau.

Sáu người đó còn đưa cho hắn một bát nước giếng, nói là lấy từ mảnh đất thần bí quỷ dị này.

Hết chương 1848.
Bạn cần đăng nhập để bình luận