Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1756: Lần này chàng sẽ không gạt ta chứ?

Chương 1756: Lần này chàng sẽ không gạt ta chứ?

“Nằm mơ thấy thiên thu, đêm nay là năm nào…”

“Nằm mơ trở về tiên pháp…”

Nguyệt Minh Không ngơ ngẩn nghĩ đến những thứ này, đột nhiên thấy tâm trạng buồn phiền, nàng lập tức vẫy tay cho các nữ quan và thị nữ lui xuống.

Đây là một bộ công pháp cực kỳ thần bí, cùng xuất hiện với những hình ảnh ở trong đầu kia.

Nàng cũng không biết lai lịch của bộ công pháp đó.

Điều này khiến Nguyệt Minh Không cực kỳ nghi ngờ, thậm chí nàng còn lo lắng, đang nghĩ đến truyện trùng sinh của mình lại thành ra lo lắng cho cái khác.

Bộ công pháp thần bí này rốt cuộc đến từ đâu? Tại sao lại xuất hiện?

Nhìn từ rất nhiều chuyện đã xảy ra mà nói, nếu nàng thật sự trùng sinh về mấy ngàn năm trước, vậy tại sao lại có quá nhiều chuyện phát triển lệch hẳn với quỹ tích kiếp trước của nàng như vậy?

Chỉ riêng hành động của Cố Trường Ca, quả thực nàng cũng đã nhận ra nhiều điều.

Huống chi ở một số thời điểm, những chuyện nàng đã quyết định từ lâu cũng chẳng diễn ra như dự tính lúc đầu.

Mặc dù kết cục của trận chiến ở Bát Hoang thập vực không hề thay đổi nhưng lại kết thúc sớm trước thời hạn một ngàn năm.

Chân Tiên thư viện, Tuyệt Âm Hoàng Đình xuất thế cũng như vậy.

Cho nên có những lúc Nguyệt Minh Không không khỏi hoài nghi, những hình ảnh nàng trải qua ở kiếp trước kia là thật hay giả.

Rốt cuộc có phải là Đại mộng Hoàng Lương, lại có phải là hoa trong gương trăng trong nước, Trang Chu Mộng Điệp hay không?

Hay là nàng bắt được tương lai từ nơi sâu xa nào đó.

Dù nàng không định để tâm tới những vấn đề đó nhưng trong khoảng thời gian này chúng lại vô thức xuất hiện.

“Nếu Trường Ca thật sự có liên quan tới chuyện trùng sinh, hắn sẽ nghĩ thế nào? Có khi nào hắn sẽ cảm thấy ngay từ khi bắt đầu ta đã mang mục đích tiếp cận hắn? Khó khăn lắm hắn mới tín nhiệm ta, ta không muốn phá hỏng quan hệ như hiện giờ của cả hai.”

Trong lòng Nguyệt Minh Không vẫn có suy nghĩ của chính mình.

Không cần biết trùng sinh là thật hay giả, nhưng quan hệ hiện giờ của nàng và Cố Trường Ca không hề giả.

Cố Trường Ca cũng đã hứa với nàng, sau khi giải quyết xong chuyện Đại Du tiên triều, hắn sẽ đến Vô Song tiên triều thương nghị chuyện hôn kỳ.

Đây chính là điều nàng mong đợi nhất trong suốt ba ngàn năm kiếp trước.

Bây giờ nó đang ở ngay trước mắt, nằm trong tầm tay nàng, nàng lại lo được lo mất.

Trong lúc Nguyệt Minh Không đang rối bời, bỗng nhiên có một tiếng cười khẽ vang lên ngoài hoàng cung.

“Mấy tháng không tới, thật là nhớ, Minh Không đang nhớ vi phu sao?”

Cố Trường Ca chậm rãi đi tới, sau lưng có rất nhiều nữ quan do dự xoắn xuýt theo sau.

Nguyệt Minh Không đã dặn, không được nàng cho phép thì không ai được vào trong này.

Chẳng ngờ người tới lại là Cố Trường Ca, đồng thời cũng là vị hôn phu của Nguyệt Minh Không, Vô Song tiên triều lớn như vậy, đâu ai dám ngăn cản hắn.

Thế nên bọn họ cũng rất sốt ruột, sợ bị Nguyệt Minh Không trách cứ.

“Trường Ca, là chàng đến sao?”

Nguyệt Minh Không cũng không ngờ Cố Trường Ca lại đến sớm như vậy, nàng ngước mắt nhìn, có chút kinh ngạc.

Nàng tưởng phải mấy ngày nữa hắn mới đến được.

Có điều nghĩ lại, hiện giờ tu vi của Cố Trường Ca đã có thể sánh ngang với Tàn Tiên, đến đây trong nháy mắt cũng chỉ là chuyện thường.

Đường có xa cách mấy cũng chẳng nhằm nhò gì đối với hắn.

“Ta tới rồi.” Cố Trường Ca mỉm cười nói, phất tay ra hiệu đám nữ quan sau lưng lui ra.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau cách đây cũng rất lâu rồi, tuy rằng vẫn trao đổi thư từ nhưng làm sao bằng gặp người thật.

Cái gọi là xa cách lâu ngày mãi đến ngày tân hôn cũng không phải vô duyên vô cớ.

Lúc này đây, Cố Trường Ca có rất nhiều điều muốn nói với Nguyệt Minh Không, hắn không thể không thừa nhận, lúc đầu hắn có tâm ý lợi dụng nữ tử này, nhưng càng về sau hắn mới hiểu rõ như thế nào gọi là thâm tình.

Dù sao hắn cũng không hoàn toàn là đá gỗ vô tri, đối diện với một nữ tử nhiệt thành tha thiết, cam tâm vì hắn mà đối địch với cả thế giới.

Hắn có thể thờ ơ sao?

“Ta còn tưởng phải mấy ngày nữa chàng mới tới được, dọc đường đi có mệt không?”

Nguyệt Minh Không đứng dậy từ trên sập phượng, vốn là vẻ mặt thanh tuyệt, ăn nói ý từ, giờ lại không nhịn được lộ ra ý cười, nàng tự nhiên đi tới chỉnh lại cổ áo nhăn cho Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca cười cười, nói: “Đến gặp nàng, sao lại mệt được?”

Hắn vừa nói vừa ôm lấy bờ eo mảnh khảnh của nàng.

Nguyệt Minh Không hơi hoảng, không để ý đến cử chỉ của hắn, ánh mắt nàng hơi bối rối: “Chàng… chàng tới gặp ta có chuyện gì sao?”

Thực ra nàng biết câu trả lời rồi nhưng vẫn cố hỏi, nàng chờ mong câu trả lời của Cố Trường Ca.

“Đương nhiên là muốn thương nghị chuyện hôn ước giữa hai ta, ta không muốn để nàng đợi lâu thêm nữa.”

Cố Trường Ca mỉm cười nói, sau đó hắn lại vén lọn tóc đang rủ xuống trán nàng qua sau tai.

“Không muốn để ta đợi thêm lâu nữa…”

Trong lòng Nguyệt Minh Không có chút mỏi mệt.

Nếu như kiếp trước, có thể sớm nghe được câu này thì nàng cũng không cần phải chờ đợi suốt ba ngàn năm, để rồi vào đêm tân hôn lại bị hắt giết chết.

“Lần này chàng sẽ không lừa ta chứ?”

Nguyệt Minh Không ngây ngốc nhìn hắn, nàng khẽ cất giọng hỏi.

Cố Trường Ca tựa như không quá chú tâm tới giọng điệu của nàng, hắn cười dịu dàng đáp: “Minh Không, sao nàng lại hỏi vậy? Ta đã từng lừa nàng bao giờ chưa?”

Hắn biết Nguyệt Minh Không nói vậy là đang mang theo cảm xúc của kiếp trước.

Có điều vì hòa khí giữa hai người, Cố Trường Ca sẽ không vạch trần bí mật trùng sinh của nàng.

Dù sao thì có một số việc chôn vùi ở dưới đất sớm muộn gì cũng sẽ thối rữa tản mát đi, chỉ cần đừng đào bới nó lên.

Giống như Nguyệt Minh Không vẫn luôn biết được dã tâm của hắn, biết được trước kia hắn đã lừa giết bao nhiêu tuổi trẻ Chí Tôn, dùng ma công vu oan giá hoạ cho người khác như thế nào.

Nhưng nàng chưa bao giờ nói đến mà vẫn luôn lờ đi làm như không hay biết gì cả.

Rõ ràng là từ đầu đến cuối hai người đã biết hết tất cả về nhau, nhưng trước mặt đối phương thì lại giả vờ hồ đồ một cách ăn ý.

“Nhưng chàng gạt ta rất nhiều chuyện.”

Nguyệt Minh Không lập tức cảm thấy lời nói vừa rồi của mình có chỗ không đúng.

Nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý tiếp tục nói: “Thánh nữ của Nhân Tổ Điện là Giang Sở Sở có quan hệ như thế nào với chàng?”

“Lúc tới Yêu giới, chàng cũng từng dây dưa với Nữ hoàng của Yêu Giới là Hi Dao, chàng chưa từng nói ta biết, còn nữa…

“Còn cái gì thì cũng đừng nói nữa, ta đều biết cả.”

Hết chương 1756.
Bạn cần đăng nhập để bình luận