Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1396: Nghê Thường

Chương 1396: Nghê Thường

“Xem ra chỉ có thể lựa chọn biện pháp khác ......”

Nghê Thường để ngọc giản xuống, nhìn xem đám người Yến Tộc, hỏi, “Trong những người này có ai có vẻ nổi danh hay không?”

"Có vẻ nổi danh?"

Đám người Yến Tộc nhìn nhau, những người trong ngọc giản này đều là tu sĩ không ra đời tại Xích Nam Thành mà là đến từ nơi khác, tuổi tác rất lớn, không có thân tộc hoặc là cơ khổ không nơi nương tựa.

Phạm vi việc này rất là lớn, khi bọn hắn nghe nữ tử váy đen muốn tìm người trong phạm vi này thì ai nấy đều rất kinh hãi.

Dù sao tu sĩ trong Xích Nam Thành thật sự rất nhiều.

"Nếu nổi danh nhất thì có lẽ là Lạc Doanh. Những người khác không có gì đáng lưu ý."

Lúc này một nam tử trẻ tuổi có vẻ rất oai hùng mở miệng, hắn chính là thiếu chủ của Yến Tộc, đã từng tu luyện cùng với Lạc Doanh trong học phủ nên biết được thiên phú của nàng cường đại ra sao.

Hắn không ngờ đến Lạc Doanh lại ở trong danh sách, không hề nghĩ liền nói tên nàng ra.

Đương nhiên đó dù sao chỉ trong phạm vi người trẻ tuổi, Lạc Doanh cả dung mạo lẫn thiên phú đều ở mức thượng thừa, người theo đuổi không thiếu.

Đối với thế hệ trước thì khá là nghi ngờ cái tên này, dù sao bọn hắn chưa từng nghe nói qua.

"Lạc Doanh phải không?" Nghê Thường gật đầu, lưu ý cái tên này.

Bất quá vào lúc này bỗng nàng cảm ứng được thứ gì, ngẩng đầu nhìn lên thiên khung.

Lão tổ có tu vi cao thâm nhất Yến Tộc cũng chỉ cảm giác được một luồng uy áp như có như không buông xuống, nhưng nó đã biến mất trong nháy mắt, giống như chỉ là ảo giác của hắn.

Nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, sắc mặt trắng bệch.

Đám người Yến Tộc tuy không cảm giác được gì nhưng nhìn bộ dáng của lão tổ bọn hắn cũng đã đoán được là có tồn tại ghê gớm nào đó vừa buông xuống Xích Nam Thành.

"Đây là..."

Lão tổ Yến Tộc vẫn còn sợ hãi trong lòng, nhịn không được mà run lên.

Mặc dù chỉ trong nháy mắt mà có thể khiến thần hồn hắn như bị đông nứt.

Lúc này đám người Yến Tộc chợt phát hiện trong phủ đệ không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm ba người.

Cầm đầu là một nam tử áo trắng, tuấn tú thần nhã, trông rất là trẻ trung, khí chất siêu nhiên thoát tục, vừa nhìn đã thấy vừa thần bí vừa tôn quý.

Phía sau hắn còn có hai người đi theo, một già một tráng.

Thân ảnh cường tráng thì cao lớn, trên thân mang chiến y minh thiết, giống như giết từ biển máu vô tận ra vậy, khiến mọi người sợ hãi không thôi.

Mà tên lão giả áo xám kia thì trông có vẻ gầy còm, bình thường không gì lạ, cả người đều ẩn sau trường bào màu xám không nhìn rõ chân dung.

Nhưng lúc hắn hiện thân lại khiến cho Nghê Thường trước giờ luôn lạnh lùng có biến hoá cực lớn.

Giống như thời không của phiến thiên địa này tựa như ngưng trệ lại

Việc này khiến tất cả mọi người trong Yến Tộc chấn động, không ai dám mở miệng nói chuyện, ngay cả thở mạnh cũng vậy.

Người nhát gan thậm chí còn đã tê liệt trên mặt đất.

"Lão tổ, ngài..."

Nghê Thường mở miệng muốn hỏi thăm, không ngờ tới Cốt Tổ lại tự mình hiện thân nơi này, khiến nàng hơi bất ngờ cùng không thể tưởng tượng nổi.

Lão giả áo xám khoát tay, nhìn nàng một cái rồi nói, "Đi theo công tử một chuyến thôi."

Nghe nói như thế đám ngươi Yến Tộc đang chấn động thì lại càng sợ hãi hơn, nguyên thần bị doạ đến gần nứt ra.

Nhân vật ngay cả kẻ thành đạo cũng gọi là lão tổ, đây là ai thì không cần nói cũng biết.

Thế nhưng ngay cả hắn vì sao cũng phải đích thân tiếp đón một nam tử trẻ tuổi?

Không khí trong phủ đệ Yến Tộc lúc này tràn đầy vẻ lo lắng.

Tất cả mọi người đều cẩn thẩn từng li từng tý, thở mạnh cũng không dám.

Trước mặt tất cả như đang có một toà Ma Sơn kinh khủng mà nguy nga, áp bách thần hồn khiến tất cả ai nấy đều sợ hãi run rẩy.

Lão tổ Cốt Tộc hàng lâm nơi này lại còn đi bên cạnh của một nam tử trẻ tuổi thần bí, thái độ vô xùng tôn kính.

Việc này khiến đầu bọn hắn chấn động không ngừng, kinh hãi tột độ, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì bọn hắn thật không dám tin đây là sự thật.

Phải biết rằng lão tổ Cốt Tộc là một vị mãnh nhân chiếm giữ cả một đại vực, Bát Hoang thập vực không có thế lực nào có gan trêu chọc hắn.

Đã từng có một kẻ thành đạo muốn phân chia một nửa cương vực của Bạch Cốt đại vực, cuối cùng bị vị Cốt Tổ này hoành không vỗ một chưởng, một kích chết tươi, máu nhuộm cả trời.

Nhân vật tu vi cái thế ngập trời, không thể nào xem xét theo lẽ thường.

Nhưng hôm nay hắn lại hiện thân tại Xích Nam Thành, lại còn đi theo bồi tiếp cho một nam tử trẻ tuổi.

Chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Thân phận của nam tử trẻ tuổi này tuyệt đối kinh khủng vô biên, lai lịch to lớn đến mức mọi người không thể hình dung.

Da đầu của tất cả mọi người trong Yến Tộc run lên.

"Là do duyên cớ này sao?"

Nứ tử váy đen, chính là tuyệt thế thiên kiêu của Cốt Tộc, Nghê Thường, mấy chục triệu năm trước đã trở thành kẻ thành đạo, tu vi thâm khả bất trắc.

Bây giờ nghe lời này của Cốt Tổ thì có thể lấy lại tinh thần một cách nhanh chóng, biểu lộ tự nhiên trở lại, sau đó nhìn kỹ Cố Trường Ca một thoáng đã đoán được thân phận của hắn.

Trên thế gian này người làm cho Cốt Tổ đối đãi cung kính như thế, chắc hẳn chỉ có vị kia.

Chỉ là nàng không nghĩ đến Cố Trường Ca lại đích thân đến Xích Nam Thành.

"Nghê Thường ra mắt công tử."

Nàng lập tức thi lễ, nhưng thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ.

Mặt Cố Trường Ca mỉm cười, khẽ gật đầu ra hiệu, không chú ý lắm tới thái độ của nàng.

"Không cần đa lễ."

"Vừa rồi ta thấy ngươi đang tìm cá lọt lưới của bộ tộc trước kia, có manh mối gì không?" Hắn hỏi một cách tuỳ ý.

Mặc dù giữa Bạch Cốt đại vực cùng Tây Thắng đại vực cách nhau khá xa xôi, ở giữa còn chen ngang nhiều cương vực.

Nhưng với thực lực của hắn cùng Cốt Tổ thì đến đây cũng không tốn thời gian quá lâu.

Trên đường đi Cốt Tổ đã nói về Nghê Thường cho hắn.

Nàng chính là người có thiên phú cường đại nhất trong vô số năm quá của Cốt Tộc, việc vượt qua lão tổ hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Cho nên một số việc liên quan đến lai lịch của Cốt Tộc thì Cốt Tổ đều đã nói cho Nghê Thường.

Vừa rồi Cố Trường Ca đến đúng lúc thấy được Nghê Thường đang điều tra Thủ Hộ Giả nhất mạch, việc này làm cho hắn có chút hứng thú.

Hết chương 1396.
Bạn cần đăng nhập để bình luận