Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1788: Khí vận chi tử bị đi lệch lộ tuyến

Chương 1788: Khí vận chi tử bị đi lệch lộ tuyến

Không thể không nói, tu sĩ dám bước lên giác đấu trường này đều không phải hạng người qua loa. Ít nhất trong những người cùng cảnh giới khó có thể tìm được đối thủ.

Hai người vừa đi vừa về chém giết mấy trăm cái, ngươi tới ta đi, vô cùng thảm khốc.

Cơ thể của một người trong số đó bị xé nứt, huyết dịch giống như dòng suối trào ra ngoài, thế nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi, tiếp tục chém giết đối thủ.

Cảnh tượng rung động mà thảm thiết như thế khiến trong lòng của rất nhiều thiên kiêu lần đầu tiên đến nơi này run rẩy không thôi, mãi một lúc lâu vẫn khó có thể bình tĩnh lại.

Tại khán đài phía trước cũng có những người phụ trách đánh cược ở đằng sau giác đấu trường.

Một đống linh thạch lớn, thánh dược, thậm chí công pháp bí tịch đều bị đưa lên, thần quang lập lòe chiếu rọi bát phương, ánh mắt của rất nhiều tu sĩ đều ửng đỏ, vô cùng sốt ruột.

Hai người chém giết bên trong giác đấu trường, thứ liên quan tới không chỉ là sự sống chết của hai người, mà đối với bọn hắn, càng là tài sản khủng khiếp khó mà hình dung được này.

“Hai người tham gia trận đấu hôm nay, sao lại có thực lực đáng sợ như thế, nếu đổi lại là trước đây thì cũng là tồn tại nghiền ép.”

“Chẳng lẽ là bởi vì Trường Ca thiếu chủ mà chủ nhân đứng sau giác đấu trường đã sắp xếp những người này từ trước rồi sao?”

Nhìn qua trận chém giết kinh khủng bên trên giác đấu trường, chân mày của nhiều đại nhân vật khẽ nhíu lại.

Bọn hắn xem như là khách quen của nơi này, đối với loại chém giết này, sớm đã nhìn quen.

Thế nhưng chuyện này theo bọn hắn nghĩ, vốn là nên để đến cuối cùng mới bắt đầu chém giết, kết quả ngay trận đấu hôm nay đã gặp được khiến trong lòng bọn hắn bỗng nhiên có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Cố Trường Ca thật sự đến chiến trường bách giới là để chọn lựa tử tù sao?

“Đây chính là trận chém giết mà sau đó chúng ta phải đối mặt sao?”

Một đoàn người Thanh Hồng Cổ giới nhìn cuộc đại chiến khủng khiếp bên trong giác đấu trường bây giờ, thần sắc cũng hơi ngây ngốc, không dám tin.

Rất nhiều người lại lặng lẽ nuốt nước bọt mới khiến cho tâm thần bản thân ổn định lại.

Trong loại đại chiến kinh khủng này, bọn hắn không có chút cơ hội sống sót nào, chớ nói chi là lấy xếp hạng thật cao, đoạt được giới vận chi khí.

Điều này căn bản là chuyện không thực tế.

Tại thời khắc này, bọn hắn thậm chí nghĩ cứ như vậy từ bỏ, muốn nhanh chóng trở lại thế giới ban đầu sớm một chút.

Thượng giới quá kinh khủng, cũng quá tàn khốc, căn bản không thuộc về loại người ếch ngồi đáy giếng như bọn hắn.

“Ta cần ma luyện như vậy mới có thể càng cường đại hơn.”

Thế nhưng so với đám người đang e ngại kia, Lục Minh với vết thương đã khôi phục không ít, ý chí chiến đấu sục sôi, siết chặt nắm đấm.

Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, vốn dĩ vừa rồi bị người khác khinh thường, mặc người chém giết là bởi vì hắn còn quá yếu.

Nếu đã có cơ hội đối mặt với loại ma luyện này thì sao hắn lại có thể dễ dàng buông tha được chứ?

“Tuyết Yên sư muội...”

Suy nghĩ ào ào trong đầu, Lục Minh không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía thiếu nữ Tuyết Yên bên cạnh vẫn có vẻ hơi hoảng hốt.

Từ lúc được cứu cho tới giờ, dáng vẻ của Tuyết Yên sư muột luôn mệt mỏi, mất hồn mất vía, dường như có nhiều tâm sự.

Lục Minh biết việc này có liên quan tới đại nhân vật Cố Trường Ca kia.

Từ trong miệng nho sam nam tử, bọn hắn đã biết được rất nhiều chuyện có liên quan tới Cố Trường Ca, trong lòng nói không rung động hay kinh hãi là nói dối.

Cho tới bây giờ, da đầu vẫn còn trong trạng thái tê dại.

Lục Minh cũng hiểu ra vì sao đám đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc kia kiêu căng như thế, cuối cùng lại có thái độ như vậy.

Bởi vì nhân vật như vậy đứng sừng sững ở nơi cao nhất của thượng giới quan sát Vạn Cổ Chư Thiên.

Một lời có thể quyết định sinh diệt luân hồi của vạn giới, một lời có thể khiến cả thế giới cải thiên hoán địa.

Không chút khách sáo mà nói thì chỉ một suy nghĩ của đối phương cũng đủ để hủy diệt vạn lần Thanh Hồng Cổ giới đằng sau bọn hắn.

Mà nhân vật như vậy lại hết lần này tới lần khác gặp phải bọn hắn, thậm chí còn nói mấy câu với Tuyết Yên sư muội.

Không dám tưởng tượng, mọi chuyện giống như mộng ảo.

Phải biết trước đây, thái độ của nho sam nam tử đối với bọn hắn vốn là một dáng vẻ cao cao tại thượng.

Nhưng bây giờ lại ra sức nịnh bợ, lấy lòng Tuyết Yên sư muội.

Vừa rồi những đại nhân vật kia trong Chu Tước phường cũng phái người đưa không ít đồ tốt tới cho Tuyết Yên sư muội, để tỏ rõ thiện ý của bọn hắn.

Tin tức ở nơi này đã truyền về trụ sở phía sau bọn hắn, tin chắc rằng mấy vị trưởng lão cũng đang trên đường chạy tới, có thể nói là mừng rỡ như điên.

“Lục Minh sư huynh, ngươi đang gọi ta sao?”

Thần sắc của thiếu nữ Tuyết Yên vẫn luôn ở trong trạng thái hốt hoảng, lúc này nghe được âm thanh của Lục Minh mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía này hỏi.

Cho đến giờ phút này mà nàng vẫn cảm thấy có chút không chân thật.

Cho dù là ở Thanh Hồng Cổ giới thì nàng cũng là thiên chi kiều nữ vô số người theo đuổi, là nữ nhi của một tông chủ.

Vẫn cảm thấy hết thảy trước đây rất mộng ảo, làm cho người khác khó có thể tin nổi.

“Sư muội ngươi...”

Lục Minh có chút sững sờ, sau đó khóe miệng hiện lên nụ cười khổ rồitrầm mặc.

Vốn dĩ hắn có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại chẳng biết tại sao không thể nói ra được.

Dường như giữa hắn và sư muội đã có một khoảng cách vô cùng vô tận, trở nên xa lạ.

“Tuyết Yên cô nương, ta nói với ngươi, nếu vị kia đã chú ý tới ngươi thì ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp tiếp tục tiếp xúc với hắn. Chuyện đó đối với ngươi và với tông môn phía sau ngươi, thậm chí là cả vị trí của ngươi ở thế giới kia cũng vô cùng tốt.”

“Thậm chí ngươi cũng không cần tham dự chiến trường bách giới này cũng có thể dễ dàng cầm lấy giới vận chi khí...”

Nho sam nam tử cũng không có chú ý tới thần sắc đang biến hóa của Lục Minh, vẫn là mang theo nụ cười lấy lòng mà bày mưu tính kế cho thiếu nữ Tuyết Yên.

Nhưng nghe đến mấy câu này, nắm đấm trong ống tay áo của Lục Minh lại không kiềm chế được mà siết chặt lại.

Đây là đang xem Tuyết Yên sư muội là thứ gì vậy? Đang tính toán để cho nàng đi lấy lòng vị đại nhân kia?

Ngay sau đó, trận chém giết trên giác đấu trường kết thúc, người thắng thì sống kẻ bại thì chết, hơn nữa còn đoạt được tất cả điểm tích luỹ của đối phương.

Đằng sau hàng rào lại có tử tù xuất hiện, bắt đầu trận chém giết thứ hai, cứ thế lặp lại.

Cố Trường Ca vẫn luôn xem đến trận thứ tư, cuối cùng dường như có chút tiếc nuối lắc đầu rời đi, vẻ mặt của nhóm người luôn chú ý đến hắn cũng chấn động, cảm thấy chắc hẳn Cố Trường Ca tới đây là muốn tuyển chọn gì đó...

Hết chương 1788.
Bạn cần đăng nhập để bình luận