Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2640: Có khách tới tìm

Chương 2640: Có khách tới tìm

Đây là lần đầu tiên Mộc Yên nói cho người khác biết những việc bi thảm nàng đã trải qua trong quá khứ, nàng cũng không biết vì sao mà bản thân vô cùng yên tâm về Cố Trường Ca.

Sau khi nói ra những lời này, tâm trạng cả người nàng dường như cũng tốt hơn rất nhiều, có loại cảm giác quét sạch tất cả trầm tích đã đọng lại rất lâu trong lòng.

“Chuyện trước kia đều đã qua rồi, thật ra ta cũng biết khi đó mẫu thân không quá yêu thích ta, nhưng dù sao mẫu thân cũng nuôi dưỡng ta, sau này còn chưa từng vứt bỏ ta.”

Mộc Yên nở nụ cười, mặt mày sáng lạn, nàng khôi phục lại hình tượng hoạt bát sáng sủa trước sau như một.

Cố Trường Ca nhìn liếc nhìn Mộc Yên, suy nghĩ chốc lát rồi vươn tay ra xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Đúng là một cô nương ngốc khiến người ta đau lòng.”

Mộc Yên sững sờ nhìn hắn, nàng khẽ cụp mắt xuống, trong đôi mắt giống như có rất nhiều tinh quang lóe lên. Song nàng nhanh chóng phản ứng lại, đây là lần thứ hai bản thân tiếp xúc gần với Cố Trường Ca như thế.

Gương mặt nàng hiện lên một tia ửng đó, Mộc Yên cúi đầu nhỏ giọng nói:

“Ta có thể cho rằng… ngươi đang quan tâm đến ta không?”

Cố Trường Ca thu tay về, chỉ mỉm cười không nói gì.

“Có lẽ mấy ngày nay ngươi rất tò mò vì sao ta phải giúp ngươi nhỉ.”

Cố Trường Ca lựa chọn chuyển đề tài, hắn đều cập đến một chuyện khác.

Mộc Yên thấy Cố Trường Ca không trực tiếp trả lời mình, nàng hơi phồng má, nhưng thấy hắn bỗng nhiên nói đến việc này, nàng lập tức tỉnh táo lại.

“Ta đoán nhất định là bởi vì ta đáng thương, cho nên trong lòng ngươi nảy sinh sự không đành lòng, thế nên mới có thể giúp ta…” Mộc Yên thăm dò nói.

Cố Trường Ca lắc đầu, cười nói: “Kẻ đáng thương trên thế gian nhiều như vậy, ta nào có thời gian rảnh rỗi lo cho mấy người đó, ta chỉ không muốn thấy ngươi bị người bắt nạt mà thôi.”

Nghe thấy vậy, Mộc Yên có hơi sửng sốt, sau đó đôi mắt nàng gần như không chớp nhìn chằm chằm Cố Trường Ca.

“Ngươi… ngươi không lừa ta chứ… sao bỗng dưng lại nói như thế…” Mộc Yên lắp bắp hỏi, không biết phải nói gì.

“Sao nào, không tin ta ư?” Cố Trường Ca vẫn mỉm cười nói.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của hắn, Mộc Yên chỉ cảm thấy hai má mình nóng lên, nhịp tim dường như nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.

Nàng không trả lời câu hỏi của Cố Trường Ca, mà là có chút bối rối nhanh chóng bỏ chạy. Mộc Yên lớn ngần này rồi mà đây là lần đầu tiên có người nói ra loại lời này với nàng.

Điều đó làm cho trong lòng Mộc Yên có loại cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối, không biết nên làm gì cho phải.

Sau khi Mộc Yên chạy đi, ý cười trên mặt Cố Trường Ca mới dần biến mất.

Hắn bước ra khỏi đại điện, liếc nhìn bên ngoài, trông biểu cảm trên mặt tựa như có điều suy nghĩ.

“Theo lý mà nói, nếu khí tức ngày đó đột nhiên xuất hiện, vậy chắc chắn không phải không có nguyên nhân.”

“Hay là cố ý để khiến ta chú ý…”

“Xem ra chuyện kế tiếp sẽ càng thú vị hơn nhiều.” Cố Trường Ca cười khẽ một tiếng.

Mấy ngày tiếp theo, có vẻ Mộc Yên đều cố ý trốn tránh hắn.

Hình như bởi vì lời nói ngày đó mà có chút ngại ngùng khi gặp mặt với Cố Trường Ca, ở trong lòng Mộc Yên, loại lời nói này nếu đã nói ra thì dường như ẩn chứa ý tứ khác.

Tuy rằng lúc ấy Cố Trường Ca, chỉ dùng một loại ngữ khí rất tùy ý nói ra những lời đó, tuy nhiên nó vẫn làm cho Mộc Yên suy nghĩ lung tung mấy ngày.

Mà ngay mấy ngày sau, một nam tử mặc đạo bào bỗng nhiên mang theo môn hạ đệ tử đến đây bái phỏng, nói toạc ra là tới tìm Mộc Yên.

Quần thể kiến trúc của phủ đệ này được tu sửa cực kỳ rộng lớn.

Song bình thường đều không có bất kỳ tu hành giả hay sinh linh nào dám tiếp cận, biết nơi này là chỗ ở của Cố Trường Ca, thế nên không ai dám quấy rầy.

Mộc Yên khi biết được có người tới tìm nàng cũng có chút giật mình.

Nàng có viện lạc lầu các độc lập, sau khi hạ nhân đến bẩm báo xong liền chờ ở một bên.

“Ta không có bất cứ người quen nào ở Cổ Phong Cổ Thành, ai sẽ tới tìm ta đây?”

Mộc Yên giật mình, cơ mà suy nghĩ trong chốc lát nàng vẫn lựa chọn quyết định đi gặp một lần.

Nàng nhanh chóng nhìn thấy một nhóm người của Thập Hoang môn tạ trước cổng của quần thể kiến trúc nơi đây. Người cầm đầu chính là Vương Hạc lúc trước tự xưng quen biết phụ thân nàng đã lâu.

Vương Hạc mặc đạo bào, trong tay áo thêu đồ án của Thập Hoang môn, trông hắn cực kỳ có khí độ tông sư, tiên phong đạo cốt.

“Chúng ta lại gặp lại nhau rồi.” Vương Hạc mỉm cười, chắp tay lên tiếng.

Mộc Yên giật mình không thôi, không ngờ tới hắn lại chủ động tìm tới, nếu như không phải Vương Hạc bỗng nhiên hiện thân, thì nàng cũng sắp quên chuyện lúc trước tại đại điển thu đồ đệ.

“Không biết tại sao đạo trưởng lại tới tìm ta nhỉ?”

Xuất phát từ lễ phép, Mộc Yên vẫn mời đoàn người Vương Hạc tiến vào, đồng thời lên tiếng hỏi hắn.

Thật ra nàng không hoàn toàn tin tưởng những lời Vương Hạc nói lúc trước, nhưng khi đó dù sao Vương Hạc đã từng nói rằng sẽ ra tay cứu nàng, đưa nàng ra khỏi hố lửa. Về ân tình này Mộc Yên vẫn còn nhớ rõ.

Hết chương 2640.
Bạn cần đăng nhập để bình luận