Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1224: Thực lực của nhân vật thủ lĩnh

Chương 1224: Thực lực của nhân vật thủ lĩnh

Cố Trường Ca bình thản cười cười, hắn đứng ở giữa hồ, dưới chân dường như có ánh sáng đại đạo vô hình hiển hiện.

Hắn từng bước từng bước đi lên bờ, đồng thời duỗi tay thăm dò, ầm ầm rung động, hướng về phía Thái Thượng Đồ đang ở trên không trung, bắt lấy.

Trước đó Thái Thượng Đồ vô cùng bạo động, có năng lượng kinh khủng đan xen, nhưng hiện tại nó lại rất dịu dàng ngoan ngoãn, lẳng lặng lơ lửng trên bầu trời.

Nhưng khi Cố Trường Ca đưa tay ra chuẩn bị thăm dò thì từng tia thần quang đen trắng xuất hiện, đạo tắc lấp lóe, khiến một chưởng kia của hắn bị ma diệt.

Cảnh tượng ấy làm cho Sở Hảo cảm thấy yên tâm hơn một chút, hắn lập tức nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Trường Ca thiếu chủ, ngươi từ bỏ đi, Thái Thượng Đồ là bảo vật của ở Thái Thượng động thiên, nó thuộc về ta, không phải là vật mà một người ngoài như ngươi có thể lấy đi được.”

“Không sao, sau khi giết ngươi, ta có rất nhiều thời gian để luyện hóa nó.”

Cố Trường Ca thản nhiên nói, Thái Thượng Đồ còn có ý đồ phản kháng nên hắn tạm thời buông nó xuống, dù sao thì nó cũng không trốn đi nơi khác được.

“Giết!”

Hiện tại, tinh thần của của Sở Hạo đạt đến đỉnh phong chưa từng có, hắn lao đến trước mặt Cố Trường Ca.

Toàn thân ánh sáng bành trướng, Thái Thượng Lô lơ lửng trên đỉnh đầu, cái nắp của nó mở ra, hỏa diễm màu lam cuồn cuộn xông ra, nó có thể thiêu rụi vạn vật, khiến cho trời đất mờ mịt, hư không như sắp sụp đổ.

Cùng lúc đó, hắn thét lên một tiếng, lại thi triển quyền pháp đáng sợ vừa rồi.

Dường như mỗi một quyền đánh ra đều để cho hư không sụp đổ nổ tung, hóa thành bột mịn.

Loại lực lượng mạnh mẽ đó, đâu chỉ là tăng lên một cấp độ khác so với vừa nãy.

Chỉ trong nháy mắt, ngay cả núi sông mặt đất cũng đều sẽ biến thành tro tàn.

Dư chấn nơi đây lan ra, tạo thành những khe nứt lớn từ phía sau hắn từ từ nứt ra bốn phương tám hướng, trong đó còn có Hỗn Độn khí đang xông ra ngoài.

“Thực lực của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều.”

Trong lòng của đám người Lâm Vũ đều rất chấn động, từ trận chiến này bọn hắn cảm nhận được khí chất tự tin bất phàm trên người người kia.

Đây chính là thiên kiêu hơn người ở thượng giới bên kia, có vẻ tuổi cũng không quá lớn.

Nhưng khí phách hiên ngang bất khuất này khiến hắn không khỏi nể phục.

Lúc đầu bọn hắn định tranh thủ thời gian rút lui, nhưng bây giờ lại không nhịn được thả chậm bước chân, bọn hắn muốn tận mắt nhìn thấy trận chiến tuyệt thế kia.

Trong chốc lát, nơi đây quyền quang che phủ đầy trời, hướng về phía bờ Cố Trường Ca đang đứng rồi đánh xuống.

Trong nháy mắt, không biết Sở Hạo đã đánh ra bao nhiêu quyền, mỗi một quyền đều có thể khiến cho một Chí Tôn cảnh trọng thương ho ra máu, hư không sụp đổ, quy tắc vỡ vụn.

Thế nhưng dường như ở giữa chỗ Cố Trường Ca đứng có một khoảng rãnh trường tồn, hoàn toàn không có cách nào tới gần.

Tất cả quyền quang khi rơi xuống trước mặt Cố Trường Ca đều tan biến hết trong hư không, như thể trước người hắn tồn tại một không gian vô hình tồn tại và nó có thể ngăn cách tất cả mọi thứ.

Càng giống như là nam tử nọ và hắn cách nhau một thế giới.

Khoảng cách ở giữa hai người, hắn vĩnh viễn cũng không thể xuyên qua được. Đây là một cảnh làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Cho dù Sở Hạo có gào thét như thế nào hay thôi động bao nhiêu bí pháp đáng sợ thì hắn hoàn toàn không thể bước thêm được một bước nữa.

Đây đã là sự khác biệt về cấp độ, cơ bản không phải là thứ có thể được bù đắp bằng tu vi.

Ngay cả thần hỏa đang khuynh đảo trong Thái Thượng Lô, khi rơi xuống trước mặt Cố Trường Ca cũng nhanh chóng bị dập tắt, không nổi chút gợn sóng

“Đây chính là dũng khí của ngươi sao? Thật sự khiến ta thất vọng.”

Cố Trường Ca từ tốn bước tới, cũng không có bất cứ động tác gì.

“Lại đến! Ta không tin!”

Sở Hạo vừa sợ hãi vừa tức giận, hắn hận bản thân không có sức mạnh, dùng hết sức lực xuất thủ nhưng ngay cả Cố Trường Ca cũng không thể tới gần được, thực lực giữa hai người thật sự quá chênh lệch, e là khó mà bù đắp được.

Lần này, hắn đã thiêu đốt tinh huyết, tế ra thần thông mạnh nhất của chính mình

Đồng thời hắn còn thôi động Thái Thượng Lô, ý muốn diễn hóa sự rộng lớn trong đó, giống như hắn có thể nuốt chửng cả thiên địa, bao gồm Cố Trường Ca.

“Ngươi hãy hết hi vọng đi, với thực lực của ngươi, hoàn toàn không phải là đối thủ của công tử, ta khuyên ngươi vẫn nên thành thành thật thật đưa cổ ra chịu chết đi, không chừng còn có thể chết thoải mái một chút.”

Cách đó không xa, Tam Thủ Hắc Giao không nhịn được giễu cợt một cái, vết thương trên người nó đang nhanh chóng chuyển biến tốt lên.

“Đây chính là thực lực của nhân vật thủ lĩnh bên phía Thượng giới sao? Đúng là sự chênh lệch ấy làm cho người ta tuyệt vọng nha.”

Bên phía Bát Hoang thập vực có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, sắc mặt của bọn họ trắng bệch, bọn họ bị cảnh tượng kia làm cho vô cùng kinh ngạc, bờ môi đang run lên, cảm giác như đang nằm mơ.

Vừa rồi bọn hắn còn nghĩ là Sở Hạo bất khả chiến bại.

Kết quả là trước mặt người kia, ngay cả cơ hội đến gần hắn cũng không có, hắn mạnh đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.

Từ đầu đến cuối, đối phương chưa từng xuất thủ, mây trôi nước chảy, cao cao tại thượng, nhìn xuống mọi thứ.

“Lâm Vũ.”

Lục La thần nữ có chút bận tâm liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Vũ đang ở bên cạnh, nàng sợ hắn bị đả kích.

Bởi vì người trước mắt đó chính là kẻ thù lớn đã giết chết Lâm Thanh Dương, huynh trưởng của Lâm Vũ!

Phải làm thế nào thì hắn mới có thể báo thù rửa hận đây?

“Ta, ta không sao.” Lâm Vũ nắm chặt tay, hàm răng cắn chặt, trong lòng hắn cảm nhận sâu sắc sự yếu đuối và vô lực của bản thân.

Thực lực của hắn còn rất yếu.

Hết chương 1224.
Bạn cần đăng nhập để bình luận