Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2607: Dòng sông vận mệnh gợn sóng

Chương 2607: Dòng sông vận mệnh gợn sóng

Thứ được gọi là vận mệnh này chính là thứ hư vô mờ mịt nhất, rất nhiều Đạo cảnh, tự cho là có thể hiểu thấu khám phá vận mệnh của bản thân và rất nhiều sinh linh.

Nhưng thứ mà bọn họ thấy cũng chỉ là một khoảnh khắc ngay lúc đó, thuộc về vận mệnh của bản thân và sinh linh.

Vận mệnh trong tương lai của sinh linh ấy đều có thể vì rất nhiều chuyện ngoài ý muốn không lường trước được mà gây nên vô số biến hóa trắc trở khó khăn.

Thế gian này vốn là một chỉnh thể thống nhất, bất kỳ một cá thể đơn độc nào đều có thể bởi vì sự biến hóa của vận mệnh thế gian mà xảy ra rất nhiều thay đổi.

Mỗi cá nhân đều sẽ ảnh hưởng đến cá nhân khác, chẳng qua là vấn đề ảnh hưởng ở phạm vi lớn hay nhỏ mà thôi. Chính bởi vì sự tồn tại của những biến hóa này mới có cái gọi là sinh ra dị số.

Đương nhiên, một người có thể hiểu thấu đáo và khống chế được vận mệnh thì tất nhiên có thể khống chế tất cả vận mệnh của vùng thế giới mà người kia thuộc về.

Vận mệnh của mỗi người đều có thể gọi là cùng một nhịp thở.

Sự tồn tại của thiếu nữ tóc xám cùng một nhịp thở với toàn bộ Tiên Linh văn minh, bởi vì trong tương lai nàng sẽ trưởng thành trở thành một nhân vật mà toàn bộ Tiên Linh văn minh không thể coi thường. Cố Trường Ca muốn chân chính khống chế vận mệnh của nàng, vậy tất nhiên hắn cũng phải khống chế vận mệnh toàn bộ Tiên Linh văn minh. Bản lĩnh này không phải thứ dễ dàng.

Khống chế vận mệnh của người khác đã khó khăn đến thế, nói gì là khống chế vận mệnh của bản thân. Vì vậy, đối với rất nhiều Đạo cảnh mà nói, đó chính là vấn đề đáng để bàn luận.

Cái gọi là khống chế vận mệnh của bản thân cùng lắm chỉ là rút vận mệnh của bản thân ra khỏi dòng chảy của vận mệnh, tự khống chế nắm giữ trong tay mình. Chứ không phải là nhìn thấy rõ vận mệnh của mình, nắm lấy thành tựu trong tương lai của bản thân, biết được tất cả mệnh số, tất cả kiếp nạn và những gì bản thân trải qua.

Một người có thực lực càng mạnh thì thế giới dung nạp hắn tất nhiên sẽ càng rộng lớn và những người có liên quan đến hắn cũng sẽ càng nhiều hơn, những người có cấp độ tồn tại ngang hàng tự nhiên cũng sẽ không thiếu.

Khi hắn thật sự khống chế được vận mệnh của bản thân, thật ra đó cũng chỉ là nhìn thấu được thiên đại mệnh số trước mắt hắn mà thôi. Quá khứ dễ nhìn thấy, tương lai thì khó định, trên bản chất cũng vì chính nguyên nhân này.

Cố Trường Ca suy nghĩ thấu đáo xong cũng không còn quá xoắn xuýt về chuyện này nữa.

Vận mệnh của Tiên Linh văn minh cũng như một hồ nước, mặc dù đã gợn sóng nhưng ai mà biết được là do con cá nào gây nên?

Con sông vận mệnh vốn không phải không có chút trập trùng, không chút dao động nào. Mỗi thời mỗi khắc nó đều sẽ vì đủ mọi lý do mà sinh ra biến hóa to lớn.

Hắn có hơi quá thận trọng.

“Từ nay về sau, ngươi cứ yên tâm ở lại nơi này. Ngươi muốn rời đi bất cứ lúc nào cũng được, không có bất cứ kẻ nào cản ngăn ngươi, ta cũng sẽ không trách mắng gì ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi muốn thì cũng có thể trở về bộ tộc của ngươi thăm những tộc nhân kia.” Cố Trường ca tùy ý nói, ánh mắt cũng hướng về phía thiếu nữ tóc xám, bây giờ phải gọi nàng là Mặc Đồng, dường như đang rất vui vẻ vì cái tên mới của mình.

Mặc Đồng nghe thế thì lấy lại tinh thần, hình như còn có vẻ không thể tin được.

“Ngươi… ngươi không lo rằng sau khi ta rời đi thì sẽ không quay trở lại sao?” Nàng không nhịn được mở miệng hỏi Cố Trường Ca vẫn đang mỉm cười tùy ý như cũ.

“Ngươi có thể trở về hay không thì với ta cũng như nhau thôi. Đương nhiên, ngươi có thể yên tâm, ta không có thời gian rảnh rỗi để phái người đi bắt ngươi trở về. Ngươi muốn đi đâu, thật ra đều là sự tự do của ngươi. Ta đưa ngươi ra khỏi đấu trường cũng không mong ngươi báo đáp ta điều gì.”

“Chẳng qua nếu ngươi rời đi thì cũng có nghĩa giữa chúng ta vô duyên mà thôi.”

Nghe đến đây, Mặc Đồng hơi sững sờ, câu “vô duyên mà thôi” kia liên tục quanh quẩn trong đầu nàng. Lúc này nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, sự tồn tại của nàng đối với Cố Trường Ca trước mắt thật ra có hay không cũng như nhau. Điều đó sẽ không gây nên bất cứ ảnh hưởng gì đối với hắn như những gì vừa rồi nàng luôn lo lắng suy nghĩ…

Trái lại, đối với nàng, đi theo Cố Trường Ca trước mắt này thì nàng sẽ có tương lai càng tươi sáng rộng mở hơn, vô số tu hành giả và sinh linh sẽ ghen tị đến đỏ mắt.

Mặc Đồng mở miệng muốn nói gì đó. Nhưng Cố Trường Ca đã khoát tay áo ra hiệu Linh Hoàng đưa nàng đi.

Những lời hắn nói vừa rồi đều là những lời nói thật. Hắn đưa Mặc Đồng rời khỏi đấu trường thật sự chỉ là chuyện thuận tay, nàng có tồn tại hay không cũng chẳng có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn.

Đương nhiên Cố Trường Ca cũng biết, nàng nhất định không thể nào rời đi.

Mặc Đồng được Linh Hoàng đưa lui xuống, rời khỏi tòa cung điện ở tạm này. Còn đối với Cố Trường Ca mà nói, đây cũng chỉ là một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi.

Ở nơi khác, Trọc Ô trưởng lão của Trọc tộc vừa mới phái người đến Cổ Phong Cổ Thành bên này đưa một bức thư, mời Cố Trường Ca đến tham dự đại điển thu đồ.

Bản thân bà ta vì bận tiếp đãi một số nhân vật quan trọng của Hồn tộc đến thăm, cùng rất nhiều Thiên Vị trưởng lão đã đến mà không thể nào đích thân đến mời.

Hết chương 2607.
Bạn cần đăng nhập để bình luận