Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1732: Tràn ngập mùi âm mưu

Chương 1732: Tràn ngập mùi âm mưu

"Du Thiên Chính vậy mà lại hạ chiến thư? Chẳng lẽ khoảng thời gian đại loạn này có liên quan tới hắn?"

Trong hoàng cung, Du hoàng đứng trước một lão thái giám râu tóc bạc trắng, nhìn cảnh tượng này với sắc mặt trầm như nước.

Ngay sau đó hắn vươn tay ra, hàng tỷ đạo Long khí lượn lờ che lấp cả thiên khung, trực tiếp túm lấy phong chiến thư trong hư không kia.

Ngay trước mặt vô số tu sĩ toàn thành, hắn không thể lựa chọn lùi bước.

Theo như hắn thấy, có lẽ hết thảy những thứ này đều là do Du Thiên Chính đang giở trò quỷ.

Nếu như có thể đánh bại hắn quang minh chính đại thì cũng sẽ giải quyết được trận đại loạn ở Đại Du lần này.

"Nếu như Du Thiên Chính muốn đích thân đến chịu chết, vậy thì ta sẽ cho hắn toại nguyện. Những năm này hắn vẫn luôn trốn tránh, cũng đã đến lúc nên giải quyết ân oán giữa ta và hắn rồi."

Du hoàng cười lạnh, hắn vô cùng có niềm tin về thực lực của bản thân.

Không phải là hắn xem thường Du Thiên Chính, mà là những năm gần đây, thân là Đại Du tiên triều chi chủ, hắn đã nắm giữ rất nhiều đạo pháp thần thông, nhất là khi ở trong cương vực của Đại Du tiên triều, có thể nói đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa.

Cho dù Du Thiên Chính có cơ duyên nghịch thiên thì khi đứng trước hắn cũng sẽ không có chút phần thắng nào cả.

"Bệ hạ phải cẩn thận, nếu như Du Thiên Chính dám hạ chiến thư vào lúc này thì chắc hẳn đã có tự tin chiến thắng."

"Theo như lão nô thấy, ngài không thể khinh địch, vẫn nên chuẩn bị kỹ lưỡng thì hơn."

Lão thái giám bên cạnh Du hoàng mở miệng khuyên bảo, thấy dáng vẻ không mấy bận tâm về chuyện này của Du hoàng, hắn có hơi lo lắng.

"Đương nhiên bản hoàng cũng biết những chuyện này. Từ trước đến nay tên Du Thiên Chính kia luôn bảo thủ, bây giờ lại dám khiêu chiến với ta như vậy, hẳn là đã bố trí xong hết thảy rồi. Vừa hay bản hoàng có thể tóm gọn cả đám bọn hắn."

Du hoàng gật đầu một cái, trong ánh mắt toàn là sự tự tin, vừa xua tay vừa nói.

Lão thái giám thấy vậy cũng không dám nhiều lời thêm nữa. Ngày và địa điểm bên trên chiếu thư chính là bảy ngày sau, trên đỉnh Hoàng thành.

Theo cái nhìn của hắn, trong tình huống Du Thiên Chính biết rõ đến Hoàng Đô quyết chiến sinh tử với Du hoàng sẽ không chiếm chút ưu thế nào mà vẫn còn lựa chọn như vậy, tuyệt đối là vì đã có sức mạnh gì đấy.

Cho nên sau khi rời khỏi hoàng cung, hắn trực tiếp đi tới chỗ sâu, định bẩm báo chuyện này cho các lão tổ tông.

Thật ra trận chiến hoàng vị rất bình thường.

Nhưng mà so với Du Thiên Chính thì Du hoàng thích hợp với việc chấp chưởng hoàng vị hơn, số lượng phụ tá của hắn vượt qua đại Tiên hoàng, nhãn lực làm cho người khác kinh ngạc.

Lời hẹn giao chiến lần này tràn ngập hương vị âm mưu cực kỳ rõ rệt.

"Có người muốn động thủ với Đại Du đây mà. Rốt cuộc đó là thần thánh phương nào?"

Thân ảnh của lão thái giám dần biến mất ở chỗ sâu trong Hoàng đô, lẩn vào một mảnh nghĩa trang cực kỳ tối tăm.

Bảy ngày sau, tin tức Du Thiên Chính muốn quyết chiến sinh tử với Du hoàng tại đỉnh Hoàng thành đã nhanh chóng lan truyền ra trong Đại Du Hoàng Đô, khơi dậy một trận xôn xao ầm ĩ.

Rất nhiều tu sĩ và sinh linh còn không biết thân phận của Du Thiên Chính, chỉ cảm thấy người này thật sự là gan to bằng trời, tự tìm cái chết.

Bây giờ Du hoàng chính là nhân vật vô địch đang chấp chưởng một phương bất hủ tiên triều, dậm chân một cái cũng sẽ gây nên động đất.

Hiện tại ở thượng giới chỉ có các Thánh chủ của những bất hủ đạo thống hay gia chủ của Trường Sinh thế gia mới có tư cách đứng song song với hắn.

Còn Du Thiên Chính kia là ai chứ?

Tuy nhiên đối với thế hệ trước hiểu rõ cuộc chiến hoàng vị của đời Đại Du tiên triều này mà nói, bọn họ không cho rằng như vậy.

Lúc Du Thiên Chính còn trẻ, hắn luôn xuất sắc hơn Du hoàng.

Nếu không phải trong trận chiến hoàng vị đó hắn đã bị Du hoàng ám toán thì e rằng hiện tại, Đại Du tiên triều đã do hắn chưởng khống từ lâu.

Nếu chỉ bàn về thiên phú tu hành thì Du hoàng không sánh bằng Du Thiên Chính.

Mấy ngày nay có một lượng lớn phản quân kéo đến từ các nơi trên Đại Du tiên triều.

Khói báo động bay ngập trời, huyết khi che lấp bát phương, những tầng mây vụn nát áp sát Đại Du Hoàng Đô.

Đây là một thế lực khủng bố vô cùng đáng sợ, cho dù là tồn tại như Chuẩn Đế thì cũng phải e ngại nhíu mày.

Nhưng rất nhiều người không chú ý đến trong đại quân kinh khủng này còn ẩn chứa một dòng lũ giống như hung thần địa ngục.

Thiết kỵ cuồn cuộn trật tự ngay ngắn, sát khí mù mịt ngút trời, tu sĩ ven đường ai cũng biến sắc sợ hãi như thể nhìn thấy âm binh đi qua. Bọn họ chỉ có thể run rẩy hoảng sợ.

Trong nháy mắt thời gian bảy ngày đã trôi qua, trận chiến trên đỉnh Đại Du hoàng thành hấp dẫn sự chú ý của vô vàn thế lực đạo thống, có thể gọi là vạn chúng chú mục.

Ngày nào cũng có vô số tu sĩ và sinh linh từ khắp các nơi đến đây để tận mắt chứng kiến trận đại chiến này.

Đối với trận đại chiến đánh cược ở mức độ này thì những trận tranh đấu giữa các thế hệ trẻ tuổi không khác nào tiểu hài tử đùa giỡn với nhau, thậm chí còn chẳng bằng trò chơi của tiểu hài tử.

Thậm chí rất nhiều tu sĩ và sinh linh còn có cảm giác Đại Du tiên triều sắp xảy ra một đại sự đủ để ghi vào sử sách.

Ngay cả trong quá khứ cũng chưa từng có người nào cả gan ước chiến với tiên triều chi chủ như thế.

Hết chương 1732.
Bạn cần đăng nhập để bình luận