Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2152: Chuyện xưa

Chương 2152: Chuyện xưa

Ánh lửa sáng chói, chó sủa không ngừng, tất cả thôn dân đều giống như bị trúng định thân phù không thể động đậy, chỉ có thể hoảng sợ nhìn hai người bỗng nhiên hiện ra từ không trung.

Đối với bọn họ mà nói, hành động như vậy không khác gì những quỷ thần trong truyền thuyết từ trên trời giáng xuống, tiện tay mà dừng lại.

“Xem ra ngươi rất hứng thú với đứa bé này.”

Đại cung chủ Tiên Cung mặc một bộ y phục màu xanh như được ánh trăng điêu khắc mà thành, đẹp đến mức không chân thật. Nàng nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói như tiếng trời, ánh mắt của nàng nhìn đến đứa bé Cố Trường Ca đang ôm.

“Chỉ là thấy nàng và ta có duyên.”

“Một đứa trẻ tội nghiệp ....”

Cố Trường Ca chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nhấc một tay lên, trước mặt có một tầng ánh sáng mờ mịt rơi xuống, tất cả thôn dân bị ép đứng yên liền cảm thấy trong đầu có thứ gì đó bị xóa bỏ.

Vẻ mặt vốn hoảng sợ bất an liền biến thành ngơ ngác, sau đó mỗi người giống như xác chết, lần lượt trở về nhà của mình.

Cha mẹ của đứa trẻ giống như đã quên đi chuyện vừa rồi, vẻ mặt cả hai mê mang xoay người trở lại căn phòng mình.

“Dù ngươi xóa bỏ những ký ức này của bọn họ nhưng cũng chỉ là cách trị ngọn không trị gốc, sự ngu muội đã cắm rễ trong lòng bọn họ, có một ngày sẽ lần nữa phá đất mà ra.”

Đại cung chủ mở miệng nói.

“Nếu thật sự có một ngày như vậy, ngu ác, đúng sai, cũng nên do nàng tự mình phán đoán, tự mình quyết định.”

Cố Trường Ca nghe vậy, cũng chỉ lắc đầu, sau đó hắn nhẹ nhàng cất lời:

“Đi thôi.”

Dứt lời, hắn đem đứa trẻ ấy thả trở lại trong phòng, xoay người cùng đại cung chủ hóa thành hai luồng ánh sáng một xanh một đỏ rời đi, chớp mắt, hai người liền biến mất ở chân trời.

Tất cả những ký ức của dân làng về chuyện xảy ra đêm nay đã bị xóa, bao gồm cả cha mẹ của đứa bé cũng quên hết mọi việc. Cái gọi là tai họa máu hay điềm gở đều biến mất khỏi đầu óc của tất cả thôn dân.

“Sư tôn.”

“Ngu ác đúng sai, do chính ta phán đoán?”

Thiền Hồng Y ngơ ngác nhìn tất cả, nàng lẩm bẩm những lời này, có chút hiểu ý của Cố Trường Ca. Đó chính là mong có một ngày, nàng tự mình hiểu ra những thứ này, sau đó mới lựa chọn phán đoán?

Nàng trầm mặc tại chỗ hồi lâu, sau đó tự xốc lại tinh thần, nàng bước đến gần phòng nhìn bé gái đang ngủ say.

Đứa bé ngủ rất ngoan, vết máu bầm trên da thịt do bị đá ném lúc trước đã hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí còn có vẻ trắng trắng hồng hồng vô cùng đáng yêu.

Nếu như tối nay Cố Trường Ca không xuất hiện rồi ra tay cứu nàng.

Chỉ sợ nàng đã sớm bị cha mẹ cùng với đám thôn dân kia coi là điềm xấu mà thiêu chết hoặc bị đá ném chết. Đã táng thân nơi này từ lâu.

Càng không đề cập đến những chuyện sẽ xảy ra sau này.

Nhưng mà Cố Trường Ca chưa bao giờ nói tất cả những chuyện này với nàng, thậm chí còn coi như tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra.

“Vì sao vậy sư tôn, vì sao ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết những chuyện này.”

“Ngay cả một câu giải thích cũng không có?”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Thiền Hồng Y lẩm bẩm hỏi, nàng biết dựa theo tính cách của Cố Trường Ca mà nói, mỗi một việc hắn làm đều có mục đích rõ ràng.

Hắn thà bị hiểu lầm còn hơn là nói cho mình biết tất cả sự thật.

“Sư tôn, vì sao ngươi lại lừa ta.”

Trái tim Thiền Hồng Y run lên, đôi mắt lấp lánh ánh nước trong suốt, đột nhiên nghĩ đến những lời Đào Yêu nói với nàng lúc trước. Cố Trường Ca trở mặt với Tiên Cung, phá vỡ chư thiên, nếu thật sự muốn giết nàng thì sao chỉ phong ấn nàng rồi ném vào đáy Táng Ma Uyên?

Dựa vào thực lực của Cố Trường Ca, nếu hắn muốn giết nàng thì ngay cả một chưởng của hắn nàng cũng không chống cự được.

Từ đó tới nay, Thiền Hồng Y đều cảm thấy có thể là lúc ấy Cố Trường Ca mềm lòng, chung quy không đành lòng hạ sát thủ với nàng.

Nàng luôn tự nhủ với bản thân mình như vậy.

Nhưng sau khi được chứng kiến tất cả những chuyện này, đột nhiên Thiền Hồng Y phát hiện, từ trước đến nay nàng tựa hồ đều đang trách lầm hắn.

Rất nhiều chuyện đều là bản thân nàng đẩy hắn vào thế đối địch trước, lại bởi vậy mà xem nhẹ rất nhiều chi tiết. Sau khi chuyển thế luân hồi, kiếp này chính hắn tự tay thả nàng ra khỏi Táng Ma Uyên.

Ngay cả lần bao vây ở Thần thành khi trước, hắn cũng không ra tay với nàng mà còn bày mưu lừa rất nhiều cường giả tới cho cho nàng thôn phệ bọn họ, khôi phục khí huyết bổn nguyên.

Lúc lưu lạc đến Giới Bi Hải, nàng giả vờ thần trí không rõ, quên đi rất nhiều quá khứ, ý đồ đầu độc Cố Trường Ca nhưng hắn vẫn cam tâm, biết rõ là vật kịch độc cũng không do dự nuốt vào.

...

Quá nhiều chuyện, hiện giờ lại giống như thủy triều cuốn tới khiến Thiền Hồng Y ngơ ngác tại chỗ. Đến hiện tại nàng mới phát hiện, cho tới nay đều là nàng trả thù Cố Trường Ca.

Ngay cả bây giờ khi hắn đã nhất thống thượng giới chư thiên, đã khôi phục thực lực khủng bố không thể tưởng tượng nổi trước kia cũng không ra tay với nàng.

“Từ trrước tới nay chỉ có mình ta đang trả thù hắn, còn hắn đã nhiều lần âm thầm giúp ta, bị ta hiểu lầm cũng không hề oán giận, yên lặng thừa nhận những thứ này.”

“Còn ta vẫn luôn tìm cách để gây rắc rối cho hắn...”

Thiền Hồng Y lẩm bẩm nói, đôi mắt đong đầy ánh nước, tóc đen xõa tung, nàng đứng ở hư không mênh mông. Mảnh vỡ thời gian này vốn đã vỡ vụn càng thêm bất ổn, chuẩn bị sụp đổ.

Hết chương 2152.
Bạn cần đăng nhập để bình luận