Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 182: Kẻ đáng sợ nhất

Chương 182: Kẻ đáng sợ nhất

Vì sao lúc trước hắn không nhìn ra?

Cố Trường Ca ẩn núp thực quá sâu! Ai có thể nghĩ tới hắn cư nhiên luôn núp trong bóng tối khống chế hết thảy mọi thứ chứ?

Không ai có thể nghĩ tới việc này, chung quy vì sao trước đây, hắn cũng không biết Doãn Mi là người của Cố Trường Ca?

Không phải, không chỉ là hắn, phỏng chừng ngay cả các đệ tử trưởng lão trong Đạo Thiên Tiên Cung cũng không biết việc này.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?

Giờ khắc này, hồn vía của Bạch Liệt từ đầu đến chân đều đang phát lạnh.

Cố Trường Ca mới là người kinh khủng nhất a!

Hắn vẫn núp trong bóng tối điều khiển hết thảy? Mục đích của hắn rốt cuộc là gì? Không lẽ là...một âm mưu kinh thiên động địa gì? Hắn là người đứng sau tất cả?

"Xem ra ngươi cũng không phải quá ngốc, cuối cùng cũng có phản ứng lại rồi, nếu không ta cũng hoài nghi thời gian để người phản ứng này có dư thừa rồi không?"

Lúc này, Cố Trường Ca cười khẽ, tay nâng chén rượu, chậm rãi uống một ngụm, sau đó mới tiếp tục nói:""Bạch huynh hay là uống rồi một chén này a! Đường đến hoàng tuyền xa xôi, ngươi tự bảo trọng."

"Ngươi nói gì Cố Trường Ca...Ngươi muốn giết ta?"

Nghe nói như thế, Bạch Liệt quả thực không dám tin tưởng, toàn thân phát lạnh, tức giận mắng không ngừng hai người trước mắt này.

Đứng sau lưng hắn là thái cổ hoàng tộc bạch hổ bộ tộc, sao Cố Trường Ca hắn dám?

Từ trước tới nay, hắn chưa từng gặp qua bất cứ người nào, có thể nhẹ nhàng bâng quơ thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nhạt như Cố Trường Ca nhưng miệng lại nói ra những lời chứa đầy sát khí như vậy.

Hắn thậm chí còn cảm nhận thấy khí tức tanh tưởi ngập trời đang ập xuống như muốn nhấn chìm hắn vậy!

Cố Trường Ca hắn còn đáng sợ hơn bộ mặt hắn thể hiện ra bên ngoài nhiều.

Bọn họ vẫn cho rằng Cố Trường Ca chỉ là một tuổi trẻ chí tôn có tu vi cao thâm, nhưng lại không ngờ tới hắn còn có một mặt như thế này.

"Lẽ nào Bạch huynh còn chưa thấy rõ cục diện bây giờ sao? Ta không giết ngươi thì dụ ngươi tới đây làm gì? Uống rượu trò chuyện giữa đêm sao?" Cố Trường Ca bỗng cười lãnh đạm, không có mùi khói lửa hay một chút sát khí nào cả.

Ông!

Nhưng vừa dứt lời, chén rượu bạch ngọc trên tay hắn bỗng chốc vỡ tan, lập tức nở rộ thành hàng nghìn hàng vạn thần hoa, quả thực như một đóa tiên hoa nở rực rỡ trong hư không, như muốn hấp thu toàn bộ chất dinh dưỡng của chúng sinh.

Phốc!

Bạch Liệt vẫn luôn chú ý đến Cố Trường Ca, đề phòng hắn bỗng nhiên xuất thủ, nhưng lại không ngờ tới hắn sẽ động thủ ngay trong lúc nói chuyện, hơn nữa hắn vậy mà ngay cả một tia chống cự cũng không có trực tiếp bị đánh văng.

Hư ảnh bạch hổ hiện lên ở phía sau cũng lập tức bị đánh thành tro!

Ngực nổ tung, một đóa hoa yêu dị cắm rễ xuống, đóa hoa trong suốt sáng chói, đung đưa tỏa sáng, như một bông hoa tuyệt thế vậy.

Sự đau đớn dáng sự dường như phát ra từ tận sâu linh hồn, làm cho Bạch Liệt thống khổ gào thét.

Tất cả khả năng chống cự đều tan rã trong nháy mắt, hư ảnh bạch hổ mà hắn gọi ra, mới vừa nãy đã tiêu tán thành mây khói trong nháy mắt, hóa thành bột mịn!

Hai người chênh lệch quá xa!

"Thực lực của ngươi hẳn không phải Phong Vương Cảnh, ngươi đến cùng che dấu điều gì..."

Bạch Liệt đứng lên, con mắt gắt gao trừng lớn, ho ra máu nữa, toàn thân đều là máu, hắn quả thực không thể tin được những điều đang xảy ra này.

Cố Trường Ca tùy ý vung tay một cái đã công phá thần thông của Bạch hổ, điều này có nghĩa là thần uy Cố Trường Ca thi triển đã vượt qua trình độ mà hắn có thể chống cự được!

Điều này làm cho Bạch Liệt hoảng sợ, không nhịn được càng kinh hãi, Cố Trường Ca đến cùng Ẩn giấu bao nhiêu bí mật?

Thật là đáng sợ!

"Canh kim bổn nguyên, dùng trong tay Bạch huynh thật phí của trời."

Cố Trường Ca không trả lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào đạo ám phù màu vàng đang từ từ hiện lên, ánh mắt mang theo vẻ hài lòng.

Nếu nói trên người Bạch Liệt có thứ gì khiến hắn tương đối có hứng thú thì chắc chắn chính là canh kim bổn nguyên rồi.

Năng lực công phạt đứng trong top ba thượng giới, hết sức mạnh mẽ, có thể diễn hóa tất cả thủ đoạn công kích chí cường.

Chỉ có điều hiện nay cảnh giới của Bạch Liệt và hắn chênh lệnh quá lớn, căn bản không phát huy được năng lực đích thực của canh kim bổn nguyên này.

Ông!

Lúc này, trên người Bạch Liệt bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa màu vàng sậm, chữ vương đáng sợ càng trở nên rực rỡ, có uy áp thần thục vạn thú, hắn đang thiêu đốt tinh huyết, chuẩn bị liều mạng một lần.

Nhưng điều làm hắn càng không dám tin là đóa hoa sáng chói kia, cũng không có dấu hiệu sắp biến mất mà nó vẫn cắm rễ chắc chắn ở ngực hắn, như muốn thâm nhập vào sâu trong thần hồn!

Ba ba ba...

Từng đóa hoa nở rộ thân mang theo tiên huyết, xinh đẹp động lòng người.

Cố Trường Ca ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn đá, vẻ mặt hứng thú không làm gì cả.

Thế nhưng lúc này Bạch Liệt biết, nếu hắn không liều mạng thì chắc chắn sẽ chết.

Loại ánh mắt đó của Cố Trường Ca hoàn toàn giống như đang nhìn con mồi hay đang nhìn một con kiến cỏ nhỏ thuận tay có thể bóp chết vậy.

"Ta liều mạng với ngươi, Cố Trường Ca!

Đồng thời, linh hải của Bạch Liệt phát quang, ánh sáng lất phất trong đó xuất hiện.

Hắn dùng một tờ giấy vàng sáng chói mắt, mặt trên có rất nhiều văn tự kim sắc lưu chuyển, hóa thành một con bạch hổ dữ tợn quét ngang cửu thiên, hiện ra uy áp đáng sợ!

Đây là bản lĩnh bảo vệ tánh mạng của hắn, chỉ khi gặp phải họa sát thân mới sử dụng!

"Giết!" Bạch Liệt rống to hơn, hóa thành thần ảnh ám kim, xông đến chỗ Cố Trường Ca, liều mạng với hắn, nếu như tòa biệt viện này không có trận văn bao phủ thì nó sẽ là thứ bị nổ tung đầu tiên!

Bỗng nhiên, ma khí ngập trời.

Một cây Ma Kích màu sắc đen nhánh xen lẫn sắc đỏ ngầu nằm ngang giữa không trung, bị Cố Trường Ca nắm trong tay.

Thân hình hắn bất động, thần tình bình thản, trực tiếp quét ngang xuống.

Phốc một tiếng, tờ giấy vàng dị thường sáng chói nổ tung trong hư không, khiến cho bạch hổ trong hư không cũng tan vỡ trong nháy mắt!

"Ngươi cư nhiên đã đạt đến thiên thần..." đôi mắt Bạch Liệt hiện ra vẻ tuyệt vọng và không dám tin.

"Chờ chết không tốt sao? Sao lại phải chống lại?"

Vẻ mặt Cố Trường Ca không thay đổi, cánh tay còn lại nhanh chóng vung ra nắm lấy cổ Bạch Liệt, làm cho hết thảy khí tức công phạt của hắn tiêu tán trong tích tắc!

Hết chương 182.
Bạn cần đăng nhập để bình luận