Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2312: Nguyệt Vương độ Thương Mang chi hải

Chương 2312: Nguyệt Vương độ Thương Mang chi hải

"Nếu Diễn Dương chân giới không có dị số thì hãy thăm dò những chân giới còn lại.”

“Thời gian này các ngươi hãy lưu ý đến tình hình của những chân giới đó, nhất là chỗ Cửu Thiên, nếu Vĩnh Hằng đạo quân có bất kỳ dị động nào phải thông báo với ta ngay lập tức.”

"Phạt Thiên Giáo lấy danh nghĩa phạt thiên, nhưng từ rất nhiều kỷ nguyên trước tới nay vẫn chưa thấy bọn hắn có hành động gì."

Chẳng qua chỉ là hạng người lừa đời lấy tiếng mà thôi.

"Tên Vĩnh Hằng đạo quân đó chẳng qua chỉ mượn cái danh phạt thiên để thu nạp những Kẻ phạt thiên từ chư thiên các tộc. Ha ha, bản tôn phải khiến hắn trả cả vốn lẫn lãi."

Phủ chủ Trụ Diệt phủ phát ra một tiếng cười lạnh như thể có chút khinh thường.

Sau đó, hắn vung tay áo biến mất khỏi phủ đệ, lúc này những người còn lại mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa sống lại.

Nhưng bọn hắn cũng không dám ở lại lâu mà vội vàng rời đi, phải mau giao phó mọi việc cho đám người bên dưới, nói cho những cổ giới phía sau mình lưu ý đến những tồn tại dị số.

Đã bao năm tháng Diễn Dương chân giới chưa từng xuất hiện dị số.

Hơn nữa, từ khi vị cường giả bước vào con đường siêu thoát gần đây nhất đến nay đã qua cả một kỷ nguyên dài đằng đẵng.

Số lượng cường giả đi lên con đường này vô cùng thưa thớt, cần phải có khí vận nghịch thiên đủ để phá vỡ gông xiềng của mệnh số thì mới có thể thấy được một tia hy vọng.

Dựa theo khí vận bình thường của Bất Hủ chân giới, phải mất mấy kỷ nguyên mới có thể sinh ra một vị tiên, trong một trăm Tiên Vương mới có khả năng sinh ra một Tiên Đế.

Tồn tại bước vào con đường siêu thoát thì có lẽ trong một vạn Tiên Đế cũng chưa chắc đã có một người. Con đường này khó khăn đến mức nào, chỉ có người nào đã đi qua mới rõ ràng.

Không chỉ cần có nghị lực phi thường và tài năng trời phú, muốn đạt được nó còn cần phải phá vỡ mệnh cách, nắm vận mệnh của bản thân trong tay, đồng thười tự ngưng luyện ra “đạo” của bản thân.

Toàn bộ chư thiên mênh mông sắp xảy ra chuyện, nhưng đối với Cố Trường Ca mà nói, những thứ này hoàn toàn không đủ ảnh hưởng tới hắn. Dù là thống nhất những chân giới còn lại hay xây dựng lại Sơn Hải chân giới, tất cả đều không phải mục đích của hắn.

Mục đích của hắn, vĩnh viễn là hai vị chân tổ khác của Bản Nguyên Giới. Nếu Sơn Hải chân giới không đạt được yêu cầu dự kiến của hắn.

Bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể xóa sổ tất cả mọi thứ, để hết thảy những thứ hỗn tạp kia cải tổ lại từ đầu. Cố Trường Ca không ngại, vì thế hắn lại bắt đầu bày mưu tính kế trong một khoảng thời gian dài.

Tuy nhiên, lần mưu đồ này lại cho hắn nhìn thấy không ít hy vọng.

Nếu những chuyện này cứ tiếp tục tiến hành từng bước một, ít nhiều gì cũng sẽ cho hắn những bất ngờ khác biệt.

Diện tích của chiến trường Thương Mang rất rộng lớn, giống như được tạo thành từ rất nhiều cổ vũ trụ đã tàn tạ, có tinh vực rơi xuống, sơn hải hoang vu cùng với tinh hà khô cạn.

Cố Trường Ca dẫn theo Lạc Nhan Khê đi tới vùng biên giới tiếp giáp với Thương Mang chi hải. Nếu nói trên đường đi có gặp được thứ gì bất thường không thì cũng chỉ có một ít sinh linh quái dị ẩn mình trong bóng tối, cũng có một số sinh linh thông qua phương thức khác chạy nạn đến đây.

Chẳng qua, Cố Trường Ca không quan tâm đến bọn họ. Hắn giống như không nhìn thấy, rồi cứ thế mà đi lướt qua bên cạnh chúng. Những sinh vật này đối với người bình thường chính là tai họa, gặp phải ắt sẽ chết.

Nhưng bọn chúng không ngu mà chọc vào Cố Trường Ca, tất cả đều biết điều tránh được bao xa thì tránh.

Suốt quãng đường Lạc Nhan Khê không nói gì, nàng muốn nói chuyện với Cố Trường Ca nhưng nàng cũng hiểu tính cách hay thay đổi của hắn, làm cái gì cũng xuất phát từ tâm trạng nhất thời.

Có lẽ khi tâm trạng hắn tốt, hắn sẽ nói chuyện với nàng vài lời.

Nhưng có đôi khi hắn lại làm như không nhìn thấy nàng, chỉ coi nàng như không khí mà thôi.

Từ trên người những sinh linh này, nàng thấy được sự kiêng kỵ cùng sợ hãi của chúng đối với Cố Trường Ca, đây là một loại bản năng gần như khắc sâu trong thần hồn.

Điều này khiến Lạc Nhan Khê sinh ra một suy đoán vừa rõ ràng vừa mơ hồ đối với thực lực của Cố Trường Ca.

Nơi biên giới của chiến trường Thương Mang, sóng lớn vẫn ngập trời như trước, không ngừng từ bên kia đánh tới, phát ra tiếng ầm ầm kinh thiên động địa.

Từng cổ giới một bị nghiền nát, chìm nổi ở trong đó, chúng ẩn chứa một lực lượng kinh hoàng. Điều này đủ để nghiền nát bất kỳ sinh linh nào thành tro tàn.

Từng pháo đài đứng sừng sững ở phía xa. Trên pháo đài chảy xuôi những tầng ánh sáng xanh sáng lóa.

Ở bên ngoài, từng tầng đại đạo phù văn cổ lão bay ra, xông về nơi đang dao động kia. Thế nhưng lại nhanh chóng bị xóa sạch, chỉ có thể triệt tiêu một dao động nhỏ nhoi vừa truyền đến từ nơi đó.

Những tu sĩ cổ lão này phụ trách trông coi nơi đây, hiện tại cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, bàng hoàng kinh hãi.

"Nguyệt vương muốn làm cái gì? Chẳng lẽ nàng định đi tới bờ biên giới bên kia sao? ”

"Nàng không sợ bản thân sẽ chết ở nơi đó sao? Mặc dù nàng là Tiên Vương, nhưng nơi đó chính là vùng đất đã chôn vùi rất nhiều Chí cường giả thời xưa.”

"Nàng thật sự không sợ mình sẽ chết ở nơi đó sao?"

Bọn hắn không được nhịn nói ra nghi ngờ của mình, bọn hắn không hiểu hành vi của Nguyệt vương.

Hết chương 2312.
Bạn cần đăng nhập để bình luận