Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2817. Không phải chuyện tốt đẹp gì

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Trong hư không giống như có từng chuỗi từng chuỗi ký hiệu trong suốt hiện lên, nó vừa sáng lạn lại rực rỡ, xuyên thấu qua bình phong có thể thấy được thân ảnh mảnh khảnh kia, mười ngón tay linh hoạt làm sao, khiến cho nơi đó biến thành chốn mông lung mờ ảo.
Ngón tay trong suốt như ngọc giống như có lực lượng kỳ dị nào đó, có thể câu động đại đạo âm luật trong thiên địa.
Trong lúc nhất thời, ngay cả bên ngoài nhã gian này cũng có tiếng đàn vang lên, làm cho rất nhiều khách nhân đều như si như say, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
Sở Tiêu thấy thế càng thêm ngạc nhiên và mừng rỡ, trong ánh mắt có vẻ rạo rực khó nén.
Đồng thời, bên ngoài Nam Hoang cổ vực, tại một ngọn núi nổi tiếng nguy nga.
Một đạo thân ảnh cao lớn khoác áo màu tím kim sắc bỗng nhiên xuyên qua vũ trụ giáng lâm tới đây, ánh mắt của hắn sáng như ngọn đuốc, mang theo uy nghiêm khiếp người, làm cho hư không đều kêu ong ong chấn động.
Ở bên cạnh hắn có từng tia yêu khí lượn lờ, tựa như sương mù màu tím bốc hơi, cực kỳ kinh người.
“Cuối cùng lại chạy tới Nam Hoang cổ vực sao?”
Người tới chính là người được nhắc nhở rời khỏi Vô Tận Yêu Vực, thất thái tử Đế Khôn của Yêu Đình.
Hắn cũng không biết vì sao âm thanh kia lại nhắc nhở hắn rằng đi tới Nam Hoang cổ vực là có thể đạt thành mục đích của hắn.
Nhưng so với ở lại Vô Tận Yêu Vực như ruồi không đầu đối mặt với phản kháng của Tiên Sở Hạo Thổ, thì hắn lựa chọn tuân theo lời nhắc nhở của giọng nói kia, cuối cùng đi tới Nam Hoang cổ vực.
Chẳng qua Nam Hoang cổ vực mênh mông như thế, Đế Khôn cũng không biết sau khi mình tới đây phải làm cái gì nữa. Giờ phút này hắn thật sự không hề có bất cứ mục đích rõ ràng nào cả.
“Tồn tại thần bí không biết nếu đã nói cho ta biết những thứ đó, vậy chắc chắn có đạo lý.”
“Nếu như hắn là kẻ không gì không làm được, vậy tuyệt đối không có khả năng đùa giỡn ta làm gì.”
Ánh mắt của Đế Khôn trở nên âm trầm, hắn liếc nhìn các mảnh địa giới xung quanh, dã tâm của hắn rất lớn, đồng thời còn rất có thủ đoạn và năng lực.
Hắn đứng sừng sững suy nghĩ trên ngọn núi nổi tiếng này một hồi, sau đó túm lấy vài tu hành giả trực tiếp lục soát thần hồn, dò xét trí nhớ gần đây của bọn họ, với ý đồ hiểu rõ tình huống hiện giờ ở Nam Hoang cổ vực.
“Vạn Tàng bí cảnh sắp xuất thế ư?”
“Chẳng lẽ chuyện mà vị tồn tại thần bí kia nói sẽ có liên quan đến Vạn Tàng bí cảnh sao?”
Đế Khôn nghĩ tới đây, thân ảnh chợt lóe, cuối cùng biến mất ở tòa danh sơn này.
“Người nào ở bên ngoài đàn tấu vậy, cầm âm lại có thể cao hơn một bậc so với Thải Vân tiên tử.”
Mà đồng thời, tại Tử Quy Thành, Lâm Thủy Hiên.
Trong tầng lầu các cao nhất kia.
Đám người Tử Vân Xuyên, Triệu Thiên Phàm đang say mê nghe tiếng đàn của Thải Vân tiên tử, thì bên ngoài nhã gian bỗng nhiên có một đạo cầm nổi lên, hơn nữa miên man không dứt.
Khi thì thanh thoát, khi thì cao ngất, lại khi thì ngâm nhẹ, giống như thiên âm đang biến ảo muôn hình thái, thậm chí có ký hiệu trong suốt diễn giải ra ở hư không nơi đó.
Tất cả mọi người đều có chút kinh dị, không ngờ trong Lâm Thủy Hiên này còn có âm luật động lòng người như vậy, âm luật này không hề thua kém gì Thải Vân tiên tử.
“Xem ra Lâm Thủy Hiên này đúng là ngọa hổ tàng long.” Minh Anh đạo nhân không khỏi tán thưởng nói.
“Người nào đang tấu cầm vậy?”
Thải Vân tiên tử vốn có ý triển lãm cầm kỹ bản thân ở trước mặt Cố Trường Ca,, chứ không ngờ đúng lúc này lại có một tiếng đàn khác truyền đến, tiếng đàn đó lập tức làm đảo lộn tiết tấu của nàng, đồng thời khiến nàng bất đắc dĩ phải ngừng lại.
Biểu cảm trên gương mặt nàng lập tức trở nên có phần khó coi, xong đang ở trước mặt mọi người nên nàng không hề để lộ tý cảm xúc nào ra ngoài.
Nhã gian của Lâm Thủy Hiên cách âm rất tốt, nhưng vẫn có tiếng đàn truyền đến, chỉ có thể nói rõ cầm kỹ của đối phương quả thật cao siêu, lại còn xuyên thấu cả trận pháp cách âm.
Cứ gảy đàn như thế, Thải Vân tiên tử cũng chỉ đành đứng dậy, tiếp tục đàn khúc của mình thì ngược lại càng khiến nàng thêm ảm đạm. Dù sao đây cũng là do tiếng đàn của đối phương làm rối loạn tiết tấu của bản thân nàng.
“Từ khi nào mà Lâm Thủy Hiên có thêm một vị âm luật đại gia như vậy, sao ta không biết thế nhỉ.”
Trong lòng Thải Vân tiên tử suy nghĩ, nghĩ một hồi nàng liền phân phó người đi điều tra một chút, rốt cuộc là ai làm hỏng chuyện tốt của nàng.
Cơ mà trên gương mặt nàng vẫn mang theo nụ cười kiều mị, khẽ bước về phía Cố Trường Ca.
“Để Cố công tử chê cười rồi.” Nàng ngồi bên cạnh hắn.
Cố Trường Ca khẽ gật đầu, nói: “Thải Vân tiên tử cầm kỹ cao siêu khiến người nghe sướng cả tai.”
“Đa tạ Cố công tử khen ngợi, Thải Vân được yêu mà sợ rồi.” Thải Vân tiên tử lập tức để lộ nụ cười kiều diễm.
Trải qua chuyện Thải Vân tiên tử tự mình hiến khúc, đám người Tử Vân Xuyên cũng mơ hồ đoán ra tâm tư của nàng, trong lúc nói chuyện tiếp theo đều cố gắng vòng qua việc này.
Bọn họ đều không muốn nhìn Thải Vân tiên tử quá thân thiết với Cố Trường Ca, bởi vì đối với bọn họ mà nói, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Hết chương 2817.
Bạn cần đăng nhập để bình luận