Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1942: Thần Khư

Chương 1942: Thần Khư

"Hoàng Vũ, nếu như ngươi muốn đi thì cẩn thận đừng đụng chạm đến người ta, có điều chỉ e Chí cường giả chân chính cũng sẽ không để ý đến một tiểu Tiên Hoàng như ngươi... Có lẽ ngươi sẽ không gặp được người ta đâu."

"Nhưng biết đâu lần này sẽ là cơ duyên của ngươi."

Lão giả tóc trắng thấy vũ y thiếu nữ hóa thành tiểu Tiên Hoàng vỗ cánh bay đi thì không khỏi lắc đầu thở dài.

Thật ra rất lâu về trước, hắn cũng là một tu sĩ rất cường đại, mặc dù còn chưa đến trình độ Chí cường giả nhưng cũng không kém bao xa.

Nhưng bởi vì một nhát đao thiên ý mà tu vi của hắn đã bắt đầu biến mất, thọ nguyên cũng bắt đầu cạn kiệt.

Một vài thần thông hắn từng học và phương pháp tu hành trước đây cũng dần dần biến mất khỏi đầu hắn.

Một tai họa lớn đến như vậy, thực sự khiến cho người khác cảm thấy khủng bố đáng sợ.

Ngay cả tiên nhân cũng không có bất cứ cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn tu vi của mình tụt xuống, lãng quên cảm ngộ, thọ nguyên cạn kiệt, cuối cùng phải tọa hóa.

Có người từng thử rời khỏi phiến vũ trụ này để tới vũ trụ khác tìm kiếm phương pháp phá giải nhưng người rời đi trước nay chưa từng trở về.

Đa số mọi người đều suy đoán hoặc bọn hắn đã vẫn lạc trên đường, hoặc là đã tìm được một chỗ thích hợp để tu hành nên không quay lại cố thổ nữa.

Tóm lại, hắc ám đoạn tầng đằng đẵng đã kéo dài suốt vô số năm, chung quy đã xóa bỏ hết tất cả đạo thống và truyền thừa trước kia. Nếu như còn có dấu vết nào thì đó chính là văn bia di khắc cùng với một vài điển tịch đã chôn vùi trong đất từ nhiều năm trước.

"Nhưng bất kể nói thế nào thì cũng không thể để tất cả truyền thừa bị cắt đứt. Thời đại tuyệt diệt đã trôi qua, mà hoàn cảnh thiên địa hiện nay đã dần thích hợp để tu hành, đối với người đời sau thì chúng ta chính là tiên hiền..."

"Có lẽ dao động vừa rồi là Chí cường giả từng rời khỏi phiến vũ trụ này trở về, có lẽ hắn đã tìm được phương pháp phá giải."

Thương lão lẳng lặng thở dài, tiếp tục giảng giải đạo tu hành cho mọi người và vài hung thú có linh trí trong rừng trúc.

Thật ra những cảnh tượng như thế đang liên tục diễn ra trên Sinh Mệnh Cổ Tinh này, bởi vì đạo quang mang cuồn cuộn vừa nãy thực sự quá đáng sợ, cách một khoảng rất xa xôi mà cũng có một loại khí tức khiến nhân tâm như bị phá hủy.

Rất nhiều tu sĩ đều nghĩ cách chạy đến nơi xuất hiện đạo quang mang vừa nãy kia, ngay cả một vài tu sĩ không thể ngự không phi hành cũng nghĩ cách chạy đến nơi đó.

Tất cả mọi người đều rất muốn biết tại sao vào hoàn cảnh thiên địa hiện giờ mà lại còn có thể xuất hiện một khí tức khủng bố như thế, nó giống y như Chí cường giả được ghi trong điển tịch.

"Đó là..." Tốc độ phi hành của thiếu nữ tên là Hoàng Vũ rất nhanh, mặc dù rất nhiều phương pháp tu hành được truyền thừa trong huyết mạch của nàng đã bị xóa bỏ.

Nhưng lại không hề ảnh hưởng đến tốc độ của nàng chút nào, nàng gần như hóa thành một đạo thần hồng đỏ sậm đuổi theo quang mang vừa nãy.

Chẳng mấy chốc sau nàng đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, nàng dừng giữa không trung, mất một hồi lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Không biết từ khi nào, có lẽ là vào vừa nãy, nơi lúc trước vốn là một vùng đất hoang có diện tích rộng lớn vô biên mà nay đã được tiên vụ mênh mông bao phủ, có thể thấp thoáng nhìn thấy hình dáng núi cao cổ thụ, chúng vô cùng cao lớn, dường như có thể sánh bằng thiên địa.

Bên trong phiến tiên vụ mênh mang kia, những núi đá lởm chởm vô cùng rõ ràng, có rất nhiều cung điện, lầu các và di tích hoang phế dàn trải khắp bốn phương, tràn ngập hơi thở khoáng đạt cổ lão, tựa như đã tồn tại vô số năm.

Nơi đó uy nghiêm cao lớn, khiến cho người khác không nhịn được muốn quỳ rạp bái lạy.

"Chẳng lẽ đây là Tiên Cung được ghi lại bên trong điển tịch, vị tiền bối kia đến từ thiên ngoại, cuối cùng lựa chọn ẩn cư tại đây."

Thiếu nữ Hoàng Vũ chấn động không thôi, trong lòng tràn ngập sự sùng kính.

Nàng thấy được rất nhiều cảnh tượng đáng sợ ở vùng phía trước của khu vực thần bí đó, những ngôi sao lớn vô cùng khổng lồ không biết sao lại lơ lửng ở chỗ sâu trong ấy, dày đặc không thấy điểm tận cùng.

Thậm chí còn có thể thấy được ở phía Đông có những cây cột to lớn nguy nga như thể chống đỡ được cả thiên địa, sương mù mênh mang bao phủ, vừa thần bí vừa bao la.

Ở phía Tây tràn ngập khí vẩn đục, chúng hóa thành một thác nước, mơ hồ để lộ ra một con sông cực kỳ rộng lớn và trống trải, sóng cuồn cuộn vỗ tung trời như thể muốn đục thủng cả vũ trụ.

Trong mắt thiếu nữ Hoàng Vũ, con sông kia thế mà lại chảy ngược lên bầu trời, vô vàn ánh sao hội tụ trong đó giống như thiên hà trong truyền thuyết.

"Rốt cuộc đó là gì, những con chữ đó là?"

"Nam Thiên Môn?"

"Mọi người mau xem đi, ở đây có một văn bia, hình như dùng văn tự của rất lâu rất lâu về trước, bên trên viết Thần Khư?"

Động tĩnh và cảnh tượng ở đây đã kinh động rất nhiều tu sĩ, những người chạy tới sau cũng đều chấn động.

Tất cả mọi người chỉ nghe nói đến cái gọi là Tiên Cung trong điển tịch thôi, mà nay thứ bọn họ được chứng kiến lại chẳng khác gì Tiên Cung, thậm chí còn gây chấn động hơn nữa.

Tiên vụ mênh mang thần bí bao phủ khu vực này, liếc mắt cũng không nhìn thấy điểm cuối khiến người ta phải kính sợ.

Hết chương 1942.
Bạn cần đăng nhập để bình luận