Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1767: Người thừa kế ma công thật sự là ai?

Chương 1767: Người thừa kế ma công thật sự là ai?

Bởi vì từng nghe rất nhiều tin đồn liên quan, Lam Dật Phi vô cùng kiêng dè với người thừa kế Ma Công, biết rõ bản nguyên của chính mình rất khan hiếm và trân quý.

Nếu chuyện này bị truyền đi, ắt sẽ bị người thừa kế Ma Công ngấp nghé.

Cho nên lần bị người thừa kế Ma Công tập kích đó, hắn đã chuẩn bị sẽ liều mạng một phen.

Thế nhưng hoàn toàn không ngờ, hắn thật sự đã đánh giá cao thực lực của người thừa kế Ma Công đến tập kích hắn.

Tu vi của đối phương thậm chí còn thấp hơn hắn một đoạn lớn.

Tuy nhiên khi đối mặt với một đối thủ như thế, Lam Dật Phi cũng không dám buông lỏng, dù sao danh tiếng của một người cũng giống như bóng của một cái cây.

Trong đám thế hệ trẻ tuổi ở thượng giới, có ai mà không sợ hãi khi đối mặt với người thừa kế Ma Công?

Thế nhưng sau đó trong lúc giao thủ, hắn mới phát hiện cái gọi là người thừa kế Ma Công này cũng không kinh khủng, dọa người như những gì bên ngoài đồn thổi.

Mặc dù thủ đoạn của đối phương xảo trá quỷ dị, khiến người ta khó lòng phòng bị, tuy nhiên cũng không đến mức có thể dễ dàng quét ngang thế hệ trẻ tuổi.

Suy cho cùng, trong mắt Lam Dật Phi, người thừa kế Ma Công là người duy nhất có khả năng đào mạng dưới tay Cố Trường Ca nhiều lần.

Một nhân vật như thế sao có thể đơn giản? Thượng giới lớn như vậy, ai dám chắc chắn mình có thể giữ lại một mạng, toàn thân trở ra dưới tay Cố Trường Ca?

Thế nhưng người thừa kế Ma Công lại làm được.

Suy nghĩ tới việc này khiến da đầu hắn run lên.

Thế nhưng rất nhanh sau đó hắn phát hiện mình đã sai.

Người thừa kế Ma Công có can đảm tập kích hắn dường như phát hiện tình hình có gì đó không đúng, bắt đầu rút lui, có ý định chạy trốn.

Lam Dật Phi biết rõ bởi vì bản thân mình ít xuất hiện, chưa từng bộc phát thực lực quá lớn nên mới có thể khiến người thừa kế Ma Công sơ suất khinh địch.

Thế nên hắn không chút do dự đuổi theo, sau đó sự tình cũng không nằm ngoài dự đoán.

Trải qua một hồi giao chiến, người thừa kế Ma Công khuấy động tất cả sóng gió ở thượng giới này cũng không phải đối thủ của hắn, trên đường bỏ chạy còn suýt bị hắn giết chết.

Cuối cùng vẫn chạy trốn tới bên ngoài cương vực Ma Sơn, hắn kiêng dè Hồng Y nữ ma uy danh hiển hách ở bên trong, cuối cùng cũng thu tay lại xem như không có gì xảy ra.

Sau khi Lam Dật Phi trở lại tông môn, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Hắn có cảm giác người thừa kế Ma Công xuất hiện trước mặt hắn cũng chỉ là một tên giả mạo, hoặc là người thay thế, chứ không phải chân thân bản tôn.

Nếu kẻ đó là người thừa kế Ma Công chân chính thì e rằng hắn đã bị đánh chết từ lâu rồi.

Dù sao ở trước mặt người thừa kế Ma Công chân chính, cho dù có thể chất gì thì cũng chỉ là con mồi.

Từ xưa đến nay, chưa bao giờ xảy ra tình trạng con mồi thoát khỏi tay thợ săn.

Mặc dù Lam Dật Phi rất tự tin đối với thực lực của mình, thế nhưng cũng không có nghĩa hắn tự đại một cách mù quáng.

Những năm này hắn điệu thấp tu hành, không tạo ra danh tiếng gì lớn ở ngoại giới cũng bởi vì nguyên nhân này.

Về sau suy nghĩ kỹ lại, càng ngày hắn càng cảm thấy có lẽ mình đã không cẩn thận phá vỡ một bí mật kinh thiên động địa.

Hắn chưa từng tiết lộ chuyện này, cho dù là trưởng lão, sư phụ hắn cũng chưa từng nói.

Mãi cho tới khi tên giả mạo người thừa kế Ma Công kia lại lên tiếng, hơn nữa còn định báo thù hắn.

Điều này khiến Lam Dật Phi cảm thấy rất chi là nực cười.

Thế nhưng hắn càng muốn biết, phải chăng sau lưng đối phương đang cất giấu người thừa kế Ma Công chân chính.

Rốt cuộc thì người thừa kế Ma Công chân chính là ai?

“Ngươi tự tin như thế, cảm thấy lần này ta không giết được ngươi, không lấy được bản nguyên sao?”

Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh vang lên, không thể phân biệt được là nam hay nữ, chỉ lộ ra sát khí lành lạnh, khiến người ta không rét mà run.

Trong sân cực kỳ thanh tịnh, cầu nhỏ róc rách, hòn giả sơn cao lớn, tất cả mọi thứ tinh tế xen vào nhau. Nếu không tràn ngập sát khí kinh người thì nơi này sẽ vô cùng lịch sự tao nhã.

Suy nghĩ trở lại, Lam Dật Phi cũng không chút hoang mang. Hắn xoay người nhìn về nơi phát ra âm thanh.

“Vậy ngươi có thể thử một chút, trái lại ta rất muốn biết, mấy tháng qua, ngươi có tiến bộ gì.”

“Thế nhưng ta càng muốn biết rốt cuộc ngươi là ai?” Hắn thản nhiên mở miệng, lộ ra vẻ vô cùng thong dong, tự nhiên.

Hắn đã bố trí thiên la địa võng ở nơi này, lấy thần văn bao gồm cả thiên địa, câu thông quy tắc trật tự để phong thiên tỏa địa.

Cho dù chỉ là một con ruồi thì cũng đừng hòng bay đi.

Đối phương lớn mật không hề sợ hãi mà xông tới như thế, thật sự khiến hắn cảm thấy ngu xuẩn một cách buồn cười.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay ngươi sẽ chết.”

Giọng nói vẫn lạnh lùng không gợn sóng, giống như không ẩn chứa chút cảm xúc nào.

Dứt lời, một đạo cương phong khủng khiếp màu đen cuốn sạch lấy từng trận đại đạo phù văn đánh thẳng về phía Lam Dật Thiên.

Đây là một đạo sát cơ kinh thế, ẩn chứa âm thanh đại đạo đáng sợ, đủ để đánh rách thần hồn của tu sĩ, chôn vùi tất cả vật chất hữu hình.

Thế nhưng dường như Lam Dật Phi đã cảm nhận được cỗ sát cơ này từ sớm, hắn nhíu mày.

Sau đó dưới chân hắn có quang hoa đầy trời xông ra, ngưng luyện ra một tòa đại sơn phù văn nặng nề chặn lại đạo sát cơ kinh thế.

Thân là Đạo Nguyên Chân Thể, trời sinh hợp nhất với Đạo. Đứng dưới trời đất, hắn chính là sủng nhi của phương thiên địa này, pháp lực vô cùng tận, đủ để trấn áp mọi thứ.

Hắn có thể cảm nhận được thực lực của đối phương có sự tiến bộ rất lớn so với mấy tháng trước. Rất có thể trong khoảng thời gian thụ thương đã được cao nhân chỉ điểm.

Thế nhưng nếu muốn chiến thắng hắn thì vẫn còn quá ngây thơ.

“Ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi nói cho ta biết người thừa kế Ma Công thật sự là ai. Có lẽ ta sẽ cân nhắc chuyện thả ngươi, lưu lại cho ngươi một cái mạng.”

Lam Dật Phi thản nhiên nói.

Tô Thanh Ca vẫn luôn âm thầm, chưa từng hiện thân lộ diện. Khi nghe thấy thế thì chân mày nhíu lại, cảm nhận được dường như sự việc vẫn rất khó giải quyết như cũ.

Nàng vốn cho rằng trong khoảng thời gian nàng ở Ma Sơn, sau khi nhận được sự chỉ điểm của Ma Công nhất mạch tổ sư là Hồng Y nữ ma Thiền Hồng Y, tu vi của nàng tinh thâm hơn rất nhiều, có thể đến đây để lấy bản nguyên của Lam Dật Phi, báo mối thù truy sát lúc trước.

Thế nhưng thực lực của Lam Dật Phi vẫn vô cùng cường đại, xem ra không chỉ có một mình nàng tiến bộ.

Ở thượng giới bây giờ, dường như mỗi một người trong thế hệ trẻ tuổi đều đang nghĩ đủ mọi cách để có thể đuổi kịp bước chân của người kia.

Hết chương 1767.
Bạn cần đăng nhập để bình luận