Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 683: Đại sư huynh trở về từ cửu thiên

Chương 683: Đại sư huynh trở về từ cửu thiên

Ngay lúc Tần Vô Nhai đang cảm thán, căn bản không chú ý tới đám người phụ cận cũng đang đánh giá hắn, thần sắc khác nhau.

"Huyết mạch này, tựa hồ không thích hợp..."

Trong mắt Lão Thạch hiện lên đại đạo phù văn, hắn nhăn mày lại, “Khí tức này hình như là Nhân Tộc, hơn nữa còn là Nhân Tộc bình thường. Chuyện gì xảy ra vậy, lẽ nào nhìn lầm ư?”

Nữ hài tử tên Tinh Tổ cũng gật đầu, nghi hoặc nói, “Đúng vậy, khí tức của hắn đích thực là Nhân Tộc mà tu vi còn không cao cho lắm, lẽ nào có nhầm lẫn gì sao?”

Bọn hắn rất giật mình, có chút khó mà tin được.

Bởi vì bọn hắn phát hiện, sau khi quang hoa trên người nam tử kia tan hết, trông thật sự quá tầm thường.

Ngoại trừ quần áo rất cổ lão ra, cũng không có chỗ lạ thường nào.

Bề ngoài phổ thông, dáng người bình thường, ngay cả tu vi tựa hồ cũng chỉ có Thiên Thần cảnh.

Đúng là tu sĩ bình thường không thể bình thường hơn.

Rất nhiều dị tượng vừa nãy tựa hồ chính là do bản thân của khối đá này gây ra, lại thêm Chân Tiên thư viện quanh năm đắp lên đủ thứ đồ linh khí, mới tạo thành thanh thế như vậy.

"Chỉ như này, thật sự là tiên tử sao?”

"Thôi đi, để cho người ta quá thất vọng mà."

Mà giữa ngọn núi ở phụ cận, không ít nữ đệ tử trẻ tuổi đều vô cùng thất vọng, việc này hoàn toàn khác với suy nghĩ trong lòng các nàng.

"Ta còn tưởng rằng sẽ là nam tử giống Trường Ca thiếu chủ, kết quả lại như thế, tên này vốn dĩ không liên quan đến Chân Tiên thư viện.”

"Ngược lại là Trường Ca thiếu chủ mới giống như có quan hệ với tiên, nhưng mà Trường Ca thiếu chủ mệnh danh là của cải của Chân Tiên, cũng không phải là nói suông."

Cho dù là tuổi trẻ thiên kiêu hay những lão già khác, biểu tình cũng có chút cứng đờ, không dám tin vào mắt mình.

Dưới sự mong đợi của bao người, cuối cùng xuất hiện một nam tử như thế, ít nhiều gì cũng có chút tương phản.

Cùng với sự chờ mong trong lòng bọn hắn, giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ.

Cái gọi là mong đợi càng nhiều thì thất vọng càng cao.

Nếu như tu vi của hắn cao thì còn dễ nói chuyện.

Nhưng bất kể là khí tức hay khí chất, đều không liên quan đến tiên, giống như không biết vì sao lại may mắn gặp được khối đá quý này.

"Việc này... "

Thần sắc rất chờ mong của Thiên Hoàng Nữ và Thần Hoàng Tử bây giờ cũng có chút cứng nhắc, không ngờ sự việc lại trái ngược đến vậy.

"Nghe nói khối đá quý này của Chân Tiên thư viện rơi từ trên cửu thiên, có chút khiến người ta thất vọng.”

Thần Hoàng Tử không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, đối với hai chữ nghe nói này có chút nghi ngờ sâu sắc.

Thiên Hoàng Nữ cũng không nói chuyện, nhưng thần sắc trong đôi mắt đã bán đứng suy nghĩ của nàng.

Nàng vốn cho rằng lần này sẽ là một vị địch thủ, kết quả lại phát hiện thật sự là người có chút quá tầm thường.

Đương nhiên sự tầm thường này là ở Chân Tiên thư viện, nếu như ở bên ngoài thì vẫn là một vị thiên kiêu không tệ.

"Theo đạo lý thì hẳn là sẽ không đơn giản như vậy mới đúng chứ.”

Lão Thạch còn đang nghiêm túc dò xét Tần Vô Nhai, cảm giác trên người nam tử này tựa hồ ẩn dấu không ít bí mật.

Tu vi này, bộ dạng này cũng có chút cổ quái, phong tồn nhiều năm như vậy, cả ngày lẫn đêm đổ vào bao nhiêu thiên địa linh khí, cũng không nên như thế này.

Chẳng lẽ nam tử này đang cố ý giấu rốt sao?

Mà giờ khắc này, Tần Vô Nhai rốt cục cũng phản ứng lại trạng thái bây giờ của hắn, chú ý tới tất cả mọi người ở phụ cận đều đang nhìn chăm chú hắn.

Trong lòng hắn giật nảy mình, hiểu ra đám người này đang hoài nghi và khinh thường hắn.

Nhưng hắn cũng không thèm để ý, sống ba trăm năm ở cửu thiên đã cho hắn biết rất nhiều đạo lý, điệu thấp mới là quyết định sáng suốt.

Hơn nữa thực lực bây giờ của hắn không chỉ đơn giản là Thiên Thần cảnh, chẳng qua cảnh giới này là cảnh giới trước khi hắn tiến vào cửu thiên.

Ở trong cửu thiên,cảnh giới của hắn tăng mạnh, cũng mang về rất nhiều đồ vật trân bảo.

Cho nên không thèm để ý ánh mắt của đám người này, trừ phi là thật sự ra mặt khiêu khích hắn.

"Tiếp theo phải biết đây là nơi nào, cách lúc mình tiến vào cửu thiên đã qua bao lâu, mới là việc quan trọng nhất.”

Tần Vô Nhai nhủ thầm trong lòng, suy nghĩ việc tiếp theo phải làm.

Mà ngay lúc thư viện đang vô cùng náo nhiệt, đông đảo thiên kiêu và lão quái vật đều hội tụ.

Thân ảnh của Cố Trường Ca lại đang ở trên đỉnh núi nguy nga khác.

Thần thức của hắn hào hùng tựa như tinh hà bao phủ khắp nơi, cảm nhận được không ai ở phụ cận phát hiện ra sự tồn tại của hắn, lúc này mới có chút yên lòng.

"Bây giờ với ta mà nói mới chính là thời cơ tốt.”

Nụ cười trên khóe miệng Cố Trường Ca có vẻ hơi thâm ý.

Sau đó, ánh mắt của hắn rơi xuống, rất nhanh chú ý tới Doanh Sương đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt và tu hành ở trong động phủ.

Lúc này hắn chưa định ra tay với Doanh Sương, bởi vì hắn còn có mục đích khác cần giữ Doanh Sương lại.

Chỉ là nước còn chưa đủ đục.

Hắn cần thêm chút sức lực ở trong bóng tối.

Sau đó, Cố Trường Ca khóa chặt mục tiêu ở một động phủ cách Doanh Sương không xa, nhưng trên đường vẫn cách động phủ của mấy vị thiên kiêu một mảnh rừng cây âm u.

Rừng núi âm u, hào quang yếu ớt.

Bên ngoài có không ít cổ dược sinh trưởng, ở giữa khe đá còn phun ra tử hà nồng đậm, bốc hơi trong không trung.

Ở chỗ này cũng có một động phủ, trong đó đang có khí tức ba động truyền đến, hiển nhiên đang tu luyện khẩ đến thời khắc mấu chốt.

Bên trong có một tên tuổi trẻ thiên kiêu đang khoanh chân tu luyện, có từng trận mờ mịt ba động, có một loại thể chất đặc thù.

Hắn không hề chú ý đến ánh mắt của Cố Trường Ca đang nhìn xuống.

Hết chương 683.
Bạn cần đăng nhập để bình luận