Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1831: Đào Yêu

Chương 1831: Đào Yêu

Cây đào ở cửa thôn trông rất rêu rao, cánh hoa óng ánh yêu diễm theo làn gió nhẹ rụng xuống lả tả.

Màn đêm dần buông, bên đống lửa lờ mờ, Cố Tiên Nhi uống không ít rượu liền lộ ra thần thái hồn nhiên, kéo tay áo lên lộ ra cánh tay trắng nõn hơn tuyết không tỳ vết xé thịt của những hung thú kia mà ăn. Đâu còn bộ dạng thanh lãnh như tiên hiển lộ trước thế nhân thường ngày.

Trong đôi mắt to có thủy quang liễm diễm phản chiếu ánh lửa, cũng chiếu đến khuôn mặt của Cố Trường Ca.

Nàng ngơ ngác nhìn Cố Trường Ca, tựa hồ như nghĩ đến cái gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc.

“Cố Trường Ca, về sau không cho phép ngươi lại khi dễ ta…”

Lời nói mơ hồ như đang thấp giọng lầm bầm.

Thôn dân xung quanh nghe thấy vậy đều cười lên ha hả.

Ngay cả mấy sư tôn của Cố Tiên Nhi cũng cười một tiếng.

Vì khi còn bé nàng từng trải qua thảm cảnh nên hiện tại đối với Cố Tiên Nhi bọn hắn yêu thương nuông chiều cực độ.

Lần trước nàng và Cố Trường Ca trở về Đào thôn bọn hắn còn lo lắng có phải nàng bị Cố Trường Ca uy hiếp hay không.

Khi còn nhỏ Cố Trường Ca đã từng cướp đoạt đại đạo chi cốt của nàng, suýt chút nữa đã hại chết luôn kẻ cầm đầu là nàng.

Nhưng nàng lại luôn là một bộ dạng không chút nào để ý mà còn cực kỳ thân cận với Cố Trường Ca.

Mặc dù về sau bọn họ từ trong miệng Đào Yêu biết được, Cố Trường Ca có mệnh nắm giữ ma tâm bẩm sinh. Chuyện hắn làm khi còn nhỏ thực ra cũng không phải do hắn khống chế.

“Ngươi như vậy là uống say rồi à?”

Nhìn Cố Tiên Nhi nhích lại gần mình, Cố Trường Ca lắc đầu không biết nói gì.

“Ta mới không có say.”

Cố Tiên Nhi trừng hắn một cái, tựa hồ như là rất bất mãn Cố Trường Ca ghét bỏ bộ dạng của mình như vậy.

Cố Trường Ca thở dài, lấy khăn tơ sạch sẽ nhẹ nhàng lau đi mỡ bám trên khoé miệng nàng.

“Ta cảnh cáo ngươi, về sau không cho phép khi dễ ta.” Đôi mắt nàng khép hờ, lẩm bẩm một tiếng, lại tìm một vị trí thoải mái dựa vào Cố Trường Ca.

“Cái này ta không nói chắc được, mà ngươi cũng đừng đi trêu chọc ta.” Cố Trường Ca cười cười.

Tuy nhiên Cố Tiên Nhi cũng không để ý tới hắn mà lại phát ra từng tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn, trong tay còn cầm một khối thịt đùi của hung thú vẫn còn đang bốc khói dầu, sau đó cái gì cũng không để ý chộp lấy tay áo của Cố Trường Ca, kết quả là bôi đầy mỡ đông lên trên tay áo của hắn.

Mọi người ở Đào thôn thấy một màn này, trong lòng lại là một trận tâm kinh run sợ.

Mặc dù bọn hắn chưa từng tới ngoại giới nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ gặp được một số tán tu đang săn thú, từ trong miệng họ hiểu được một chút tin tức có liên quan đến ngoại giới.

Thế lực của Cố Trường Ca hiện giờ khủng bố đến mức nào?

Kẻ thành đạo ở trước mặt hắn cũng phải nơm nớp lo sợ, chứ ai lại giống Cố Tiên Nhi dám làm càn như vậy?

Mà hết lần này tới lần khác Cố Trường Ca vẫn luôn mang bộ dạng sớm đã thành thói quen, thần sắc bình thường tiếp tục uống rượu.

Trong màn đêm dần khuya, Đào thôn dưới ánh trăng mịt mờ càng lộ ra vẻ tĩnh mịch an bình.

Đợi đống lửa tàn cũng là lúc rất nhiều thôn dân trở về nhà của mình.

Khi Cố Tiên Nhi bị mấy đại thẩm mang về nghỉ ngơi thì nàng vẫn còn ngủ rất say. Sau khi trở lại Đào thôn cả người liền thả lỏng xuống, cái gì cũng không để ý hay cân nhắc nữa, hiếm thấy có thể nghỉ ngơi một lần thật tốt.

“Không chịu ra gặp ta sao?”

Cố Trường Ca không nghỉ ngơi, ngược lại là một tay cầm chén rượu, một tay nhấc bình rượu không nhanh không chậm đi về phía cửa thôn.

Sau đó không để ý đến ánh mắt kinh dị của mấy sư tôn của Cố Tiên Nhi, hắn ngồi xuống trên một tảng đá ở ngay cạnh đó.

Nhìn như đang lẩm bẩm nhưng thật ra là hắn nói chuyện với Đào Yêu.

Rì rào!

Dưới làn gió thổi có phiến lá nhẹ bay, phát ra âm thanh giống thuỷ triều. Cây đào càng thêm óng ánh mỗi khi một cánh hoa bị hỗn độn khí che kín.

Rất nhanh sau đó sương mù lập tức bao phủ tứ phương làm mấy lão quái vật của Đào thôn lập tức không nhìn rõ được cảnh tượng ở nơi này.

Bọn hắn cũng thức thời thu hồi ánh mắt không tiếp tục nhìn nữa.

Đào Yêu thân là thần thủ hộ của Đào thôn, tu vi càng là sâu không lường được, tuyệt đối không phải một nhân vật mà bọn hắn có thể dõi theo.

Ngay cả thôn trưởng cực kỳ tôn kính đối với Đào Yêu.

Một thân ảnh mơ hồ phong hoa tuyệt đại từ trong cây đào hiện lên, thân hình thon dài, bốn phía tựa như có ba ngàn thần quốc bừng tỉnh, mông lung thần thánh, lại có một cỗ cảm giác yêu dị.

“Đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”

Đào Yêu hiện thân. Lông mày sắc, trên mái tóc dài chảy xuống huy quang sáng tới mức có thể soi gương, con mắt lưu ly nhìn Cố Trường Ca lộ ra ý niệm phức tạp.

Cố Trường Ca có cảm giác trong lời này của nàng còn có ý khác.

Câu từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì lập tức làm điện quang thạch hỏa trong óc hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Xác thực mà nói cũng không phải hình ảnh, mà là một thân ảnh.

Đó cũng không phải người mà là một yêu tinh.

Nàng ôm đầu gối ngồi ở một nơi bị bỏ hoang mênh mông vô bờ, phía sau có một gốc đào đã chết héo.

Nàng rất đẹp.

Lông mày sắc nét, tóc dài màu xanh giống như mặt gương, sáng tới mức có thể soi rọi.

Nàng nhìn về phía biển mây ở nơi xa, con mắt trong veo lộ ra cảnh sắc núi non, nhưng biểu tình thì lại cô độc giống như là đang chờ người nào đó.

Cố Trường Ca biết, thân ảnh nọ chính là Đào Yêu trước mặt này.

Nàng chính là bằng hữu hiếm có của Thiền Hồng Y, đã từng được Thiền Hồng Y mang về trên núi nơi Ma Chủ cư ngụ trồng ở một tảng đá phụ cận.

Tại Cấm Kỵ kỷ nguyên trước đây, bởi vì thay Thiền Hồng Y đỡ một đòn của Ma Chủ mà nàng đã bị trọng thương, suýt chút nữa thì vẫn lạc.

Sau đó gặp đủ loại trùng hợp nàng mới có thể trở thành thần thủ hộ của Đào thôn.

Hết chương 1831.
Bạn cần đăng nhập để bình luận