Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1632: Chỉ là rèn luyện mà thôi

Chương 1632: Chỉ là rèn luyện mà thôi

“Chẳng mấy chốc đại quân của Đại Du tiên triều sẽ tới đây. Đến lúc đó ngươi đi theo đại quân, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Thác Bạt Phi Vân nói.

Thực ra hắn cũng không biết vì sao Thác Bạt Tiêu Dao lại khẳng định chắc chắn rằng biện pháp cứu Thác Bạt Tinh Vũ lại ở trong thế giới bên kia.

Nhưng trước mắt, chuyện mà hắn có thể làm chỉ có thể là tin tưởng Thác Bạt Tiêu Dao.

Trong khoảng thời gian này có rất nhiều tin tức liên quan đến Thác Bạt Tiêu Dao, hắn đều rõ ràng, trong lòng vừa hoang mang lại vừa vui mừng.

Tuy nhiên mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ngay cả hắn cũng như thế, cho nên hắn sẽ không hỏi Thác Bạt Tiêu Dao nguyên nhân của chuyện này.

“Ta hiểu, bây giờ ta đi chuẩn bị một chút, ngày mai ta tới đây tìm đại ca.”

Thác Bạt Tiêu Dao gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi. Mặc dù hắn vững tin phía sau cửa vào không gian là thế giới tu hành mà kiếp trước hắn đã sinh hoạt.

Nhưng từ khi hồn của hắn xuyên qua nơi này đến bây giờ đã bao lâu rồi?

Thế giới kia đã xảy ra những chuyện gì?

Sư môn, sư huynh đệ trước đây của hắn có còn ở đó hay không, tất cả đều là ẩn số.

Ngay cả hắn bây giờ cũng đột nhiên có một nỗi e sợ khi sắp trở về quê hương.

Trong tinh vực xung quanh biên giới càng ngày càng có nhiều đại quân tụ tập.

Rất nhiều liễn xa thậm chí là thuyền rồng đều vụt qua nhanh như chớp, phía trên có vô số người đứng, khí tức cường đại, tinh kỳ phần phật, vô cùng bao la hùng vĩ.

Tuy nhiên đại quân khiến người ta chú ý nhất vẫn là tiên vệ của Đại Du tiên triều, cưỡi hung thú sát khí ngập trời, khoác đại giáp trụ. Tựa như từ trong núi thây biển máu một đường đánh tới, cuối cùng trú đóng ở chỗ sâu trong tinh vực.

Thành trì vô cùng cổ xưa cao sừng sững kéo dài, tựa như một dải núi vắt ngang qua nơi này, có thể chống đỡ ngoại địch.

Cường giả của các đại thế lực đạo thống đều đuổi tới nơi này, ngoại trừ thế hệ trước, thế hệ trẻ là nhiều nhất.

Trên đường phố thường xuyên nhìn thấy đệ tử tinh anh của các đại thế lực đi ngang qua, khí huyết kinh người, thể uẩn linh khí, long hành hổ bộ, thần quang lượn lờ.

“Đây đều là những người muốn chinh chiến quê hương của ta sao?”

Trên một tòa lầu các tại phố lớn, thiếu nữ A Thanh nhìn cảnh tượng người đến người đi ở bên dưới cách một cánh cửa sổ, không nhịn được mở miệng thấp giọng hỏi.

“Dùng từ chinh chiến có lẽ không quá phù hợp, bọn hắn chỉ đi rèn luyện mà thôi.” Cố Trường Ca lắc đầu nhẹ nhàng cười nói.

“Rèn luyện?”

A Thanh suy nghĩ hai chữ này, trong lòng sinh ra châm chọc.

Đối với thế giới kia của bọn hắn, đây là một tai hoạ khủng khiếp có thể được gọi là hạo kiếp.

Nhưng trong mắt tu sĩ ở thượng giới này lại chỉ là một lần rèn luyện nho nhỏ không đáng kể, sinh tử tồn vong của bọn hắn vốn không hề quan trọng.

“Đối với ân nhân, có lẽ đã quen với những thứ này đúng chứ?” A Thanh nói.

Cố Trường Ca cười như không cười nói: “Cho nên ta mới bảo ngươi nghiêm túc cân nhắc chuyện mà ta nói.”

A Thanh không nói gì, trong đầu lại hiện lên phương pháp giải quyết mà ngày đó Cố Trường Ca nhắc tới, nghe vô cùng điên cuồng.

Đó chính là khiến cho tất cả các thế lực đạo thống chôn vùi trong đó, nhưng với năng lực của chính nàng thì căn bản là không làm được.

Cho nên nàng phải phối hợp với tất cả lực lượng ở thế giới bên kia thì mới có một tia cơ hội chống lại.

Còn chuyện phối hợp thế nào, vậy thì phải dựa vào chính nàng. Cố Trường Ca chỉ đề xuất cho nàng một ý kiến như thế.

Thực ra A Thanh cũng không biết vì sao Cố Trường Ca lại đối xử với nàng như thế.

Hắn là người thượng giới, vì sao lại giúp đỡ một người bản địa như nàng, chẳng lẽ là không nỡ sao?

“Người đắc đạo giúp đỡ tuần hoàn, vạn vật thế gian khó thoát khỏi vận mệnh.”

A Thanh nhìn về Giang Sở Sở ở một bên đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Nàng không biết thân phận của Giang Sở Sở, thế nhưng nàng biết đám người kia cũng rất tôn kính Giang Sở Sở. Hơn nữa nhìn nàng và Cố Trường Ca tựa như một đôi thần tiên quyến lữ như hình với bóng.

“Thiện ác hữu báo, gieo nhân nào gặp quả đó sao?” A Thanh gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Giang Sở Sở, đối mặt với nàng.

Đó là một gương mặt ngọc không tìm ra chút tỳ vết nào, lông mi rất dài mỹ lệ như ảo như mộng, đôi mắt của nàng như nước, ẩn chứa nét thơ mộng. Nàng đẹp như tiên giáng trần, óng ánh tuyệt lệ, siêu phàm thoát tục.

Cùng là nữ tử, nàng cũng có chút hâm mộ. Thế gian này thật sự có dung mạo hoàn mỹ không tỳ vết khiến người đã gặp là không thể quên.

Ánh mắt Giang Sở Sở tĩnh lặng, nàng nói: “Nếu như ngươi muốn cứu cố hương, biện pháp Trường Ca nói tới là biện pháp duy nhất.”

Những chuyện liên quan đến lai lịch của A Thanh, Cố Trường Ca chỉ đề cập qua loa mấy câu với nàng.

Giang Sở Sở hiểu ý đồ của Cố Trường Ca.

Đại Du tiên triều cố hết sức giấu giếm tung tích của thế giới cổ lão kia, nơi đó có khả năng rất lớn ẩn chứa thế giới bản nguyên.

Trên thân Cố Trường Ca mang Ma Công cấm kỵ, có thể thôn phệ luyện hóa bản nguyên của các chư thiên.

Hơn nữa đến cảnh giới hiện nay của hắn, bản nguyên bình thường sớm đã không có tác dụng, chỉ có bản nguyên đạt đến cấp thần vật thì mới có thể giúp được hắn.

A Thanh xem như dân bản địa ở thế giới bên kia, phụ thân lại là một trong mấy người tối cường đương thời, tuy rằng niên kỷ nhỏ nhưng lại nổi danh lâu đời.

Đối mặt với ngoại địch trước mắt, dưới cục diện thế giới sắp bị hủy diệt, nếu như nàng có thể đứng ra thì đương nhiên là sẽ thu được không ít nhân tâm.

Dưới tiền đề này, Cố Trường Ca dựa vào đó để tìm kiếm tung tích của thế giới bản nguyên cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Hết chương 1632.
Bạn cần đăng nhập để bình luận