Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2110: Ngươi nhập ma rồi

Chương 2110: Ngươi nhập ma rồi

Ma Sơn cũng không chỉ là một khu vực mà là nơi được tạo thành bởi các mảnh vỡ của vũ trụ cổ giới, tràn ngập chướng khí mà ma vụ.

Những năm gần đây, có rất nhiều đại yêu ma mà cổ yêu của các thế giới hội tụ ở Ma Sơn.

Một vài ma đầu cũng đã quy thuận Ma Sơn, chịu sự thống trị của Thiền Hồng Y. Chư thiên thượng giới hiện tại không có gì ngoài Thần quốc, Ma Sơn cũng được coi là thế lực lớn số một số hai.

Thậm chí còn nghe đồn là thực ra Ma Sơn có liên hệ rất sâu với Cố Trường Ca, người đứng đầu của Thần quốc hiện giờ, bởi vì hắn là vạn ma chi chủ.

Mà Thiền Hồng Y đứng đầu Ma Sơn lại là đệ tử của Cố Trường Ca, nhưng bởi vì mâu thuẫn nào đó mà hai người bọn hắn trở nên bất hoà.

Mà điều này cũng không ảnh hưởng tới địa vị của Ma Sơn, nó là thế lực có thể so sánh với Cố gia và Vô Song tiên triều ở thượng giới.

Mà hiện nay, từ khi thân ảnh Đào Yêu cất bước tiến vào Ma Sơn, nơi này liền gợn lên làn sóng, ma vân cuồn cuộn, rất nhiều sương mù hỗn độn lượn lờ trong sơn lĩnh, mọi nơi đều có sự xuất hiện của thân ảnh đó.

Nhưng hiển nhiên thân ảnh này đã có nhiệm vụ của bản thân, nhìn vào mắt của Đào Yêu liền vô thanh vô tức mà biến mất.

Đào Yêu còn mang vẻ mặt tự nhiên mà đi vào sâu bên trong Ma Sơn, tốc độ không nhanh không chậm, biển ma vân mãnh liệt ở trước mắt nàng tách ra để lộ một cái thông lộ.

Ở sâu bên trong Ma Sơn là một ngọn núi không cao lắm trông có vẻ hoang vắng.

Trong đó là một gian nhà tranh đơn giản có một thạch đàm trong suốt, ma khí ở bát phương trong thiên địa bắt đầu khởi động, xung quanh là một mảnh tĩnh lặng.

Ở đỉnh ngọn núi, một thân ảnh hồng y ngồi xếp bằng, nàng có dung nhan mỹ miều tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo như một món đồ sứ không chút tì vết, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, chân mày như vẽ, ánh mắt như được điểm nước sơn, dưới khóe mắt lại có một nốt ruồi lệ.

Nàng nhìn Đào Yêu đi tới, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.

Nụ cười này như muốn gieo tai hoạ cho cả thiên hạ, làm điên đảo chúng sinh, khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung được, ánh mặt trời cũng bởi vì nụ cười này mà sáng bừng lên.

“Đã lâu không gặp…”

“Lão bằng hữu.”

Thiền Hồng Y nở một nụ cười xinh đẹp nhìn Đào Yêu, giờ phút này nàng mới giống như là yêu, ngược lại Đào Yêu lại lộ ra cảm giác tựa như thần thánh.

“Thực sự là đã lâu không gặp, không nghĩ tới cuối cùng ta vẫn đi tới gặp ngươi.”

Đào Yêu nhẹ giọng mở miệng, thân ảnh nàng hạ xuống trên tòa sơn phong.

Nhìn thấy cảnh vật bốn phía, nàng thoáng trầm mặc một chút, biểu tình phức tạp. Tuy Thiền Hồng Y vô cùng hận Cố Trường Ca nhưng điều này cũng không che giấu được chấp niệm của nàng, nếu không thì cảnh trí nơi đây cũng sẽ không giống trước kia như thế.

“Không ngờ ngươi lại đến gặp ta.”

Thiền Hồng Y mỉm cười nói, giờ phút này có vẻ vô cùng tĩnh lặng, trong đôi mắt đã không còn lệ khí như trước kia.

Nàng ngồi xếp bằng trên sơn phong, bên cạnh có thạch bàn và thạch dực đơn giản, còn có một gốc đào nhỏ vẫn chưa lớn.

“Ngươi là đang… bắt chước hắn sao?”

Thấy hành động của Thiền Hồng Y cùng với vẻ mặt hiện giờ, ngay cả vị trí nàng ngồi xếp bằng, Đào Yêu không khỏi khẽ than trong lòng.

Nàng có cảm giác dường như Thiền Hồng Y đã nhập ma rồi, hơn nữa còn rất sâu.

“Có lẽ.”

“Chỉ có như vậy thì ta mới có thể cảm giác hắn đang tồn tại, giống như ta đã từng có được hắn vậy…”

Thiền Hồng Y vẫn mỉm cười, nụ cười ấy càng đẹp hơn, cũng không phủ nhận hành động của bản thân.

Đương nhiên trước mặt lão bằng hữu như Đào Yêu nàng cũng không cần giấu diếm gì cả, hai người từng rất hiểu nhau.

“Ngươi thực sự nhập ma rồi.”

Đào Yêu nhìn chằm chằm vào nàng, thậm chí trong mắt nàng vẻ mặt hiện giờ của Thiền Hồng Y còn có vài phần giống Cố Trường Ca.

“Bây giờ ta không phải là Hồng Y nữ ma sao? Nhập ma thì sao đây?”

Thiền Hồng Y vẫn lắc đầu mỉm cười.

Đào Yêu không biết nên nói cái gì, Thiền Hồng Y của hiện tại đã khiến nàng khó mà liên hệ với Hồng Y thiếu nữ anh khí hiên ngang, thanh thuần khờ dại trong trí nhớ nữa rồi.

“Vấn đề này của người đã diễn ra trong bao lâu?”

Trầm mặc một lát, nàng lại hỏi lần nữa.

Thiền Hồng Y nghe nàng hỏi vậy thì cũng không trả lời, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Đã diễn ra bao lâu rồi?

Đang nói tới việc nhập ma sao? Hay là nói tình trạng như vậy, tọa vong lưu thủy, khô tọa sơn phong?

Nàng cũng không nhớ rõ, bây giờ trí nhớ của nàng có lúc mơ hồ có lúc thanh tỉnh, lại có lúc cảm thấy bản thân quay về hồi còn nhỏ.

Mê tỉnh lẫn lộn.

Nhiều cảnh tượng chồng chéo lên nhau, có lúc ngay cả nàng cũng không phân rõ được thời gian đã trôi qua bao lâu.

“Có lẽ đã kéo dài mấy trăm năm…”

Thiền Hồng Y khẽ nói, ý cười trên mặt nhạt đi, ngũ quan lại càng gầy rộc, tựa như hoa sen gặp mưa rào tản ra một loại cảm giác thê lương.

“Mấy trăm năm?”

“Vào ngày hắn thành thân sao?”

Đào Yêu im lặng, ngược lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Hết chương 2110.
Bạn cần đăng nhập để bình luận