Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1731: Hạ chiến thư

Chương 1731: Hạ chiến thư

Sau khi Du Thiên Chính rời đi, Cố Trường Ca mới thu hồi ánh mắt, vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ.

“E rằng mục đích công tử ban tặng bản bí pháp này không đơn giản như vậy?”

Lúc này, một giọng nói êm tai nhu hòa, tràn ngập mị hoặc vang lên bên tai.

Một bạch y nữ tử yên tĩnh ôm lấy chín cái đuôi mềm mại và rối tung của mình, đứng hầu ở sau lưng Cố Trường Ca.

Khuôn mặt đẹp đến mức không gì có thể sánh được tỏ vẻ nghi hoặc.

Dáng vẻ của nàng thon dài cao gầy, khuôn mặt trắng muốt, màu da trắng như tuyết, tinh tế và tỉ mỉ, con mắt sáng bừng, mang theo vẻ mỹ lệ mê người, kinh tâm động phách.

Đây chính là thiên nữ của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc, Doãn Mi, người mà sau khi biết được Cố Trường Ca trở về thượng giới đã lập tức chạy đến đây.

“Nó chỉ khiến sinh mệnh còn lại của hắn tiêu hao sớm hơn thôi nhưng đối với hắn thì cái này cũng đủ rồi.”

“Đây xem như lần phát huy giá trị cuối cùng của hắn.” Cố Trường Ca khẽ gật đầu một cái nói.

“Cố công tử, ngươi thật sự vẫn lãnh huyết vô tình như trước đây...” Doãn Mi nghe vậy thì khẽ nở nụ cười, dường như không hề bớt ngờ.

“Ta khống chế Đại Du, đang cần một quân cờ thích hợp như thế, Du Thiên Chính có dã tâm, cũng có thủ đoạn, nhưng duy chỉ có vận khí là thiếu hụt.”

“Mà vừa khéo ta có thể bù cho hắn phần vận khí thếu hụt này.”

Cố Trường Ca cười cười nói, đưa tay ôm nàng vào lòng.

Trước mặt nữ nhân của chính mình, hắn cũng không tới mức giấu diếm loại chuyện này.

“Ta hiểu, vậy ta lập tức an bài người của Thương Minh tiếp quản thương đạocác nơi ở Đại Du...”

Doãn Mi ngoẹo đầu, ánh mắt trong suốt nhìn hắn, lộ ra vẻ ngưỡng mộ và sùng kính nói: “Xem ra lần này công tử hạ giới đã thu hoạch được không ít, ta cảm giác e rằng cho dù là tàn tiên còn tồn tại của các bất hủ đạo thống cũng không phải đối thủ của ngài.”

Đây là cảm nhận vô cùng trực quan của nàng.

Mặc dù chưa từng thấy Cố Trường Ca thật sự xuất thủ nhưng từ chuyện xảy ra ở Kiếm Huyền đại thế giới thì nàng cũng có thể đoán được một hai phần.

Bàn tay Cố Trường Ca rơi trên mái tóc mây của nàng, cười cười, từ chối cho ý kiến về việc này.

“Đúng rồi công tử, dường như trong khoảng thời gian này Tiên Nhi tiểu thư có chút im hơi lặng tiếng, ta cũng không hề nhìn thấy tung tích của nàng ở các nơi trong thượng giới...”

Sau đó, dường như nhớ tới chuyện gì đó, Doãn Mi đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt có chút lo lắng...

Những gì Doãn Mi nói khiến cho thần sắc Cố Trường Ca hơi dao động, hắn hỏi: "Nha đầu Tiên Nhi sao rồi?"

Mặc dù đã một thời gian rất dài hắn không trở về Cố gia, nhưng hắn vẫn luôn phái người chú ý đến tung tích của những người bên cạnh.

Hắn biết kể từ khi hành trình đi Côn Sơn kết thúc, Cố Tiên Nhi đã trở về Đào thôn rồi đi tới nơi nào đó để thí luyện theo yêu cầu của mấy vị sư tôn.

Dựa theo nồng độ khí vận thì chắc hẳn sẽ không xuất hiện nguy cơ gì.

Vậy nên Cố Trường Ca cũng không để ý lắm.

"Ta đoán có lẽ Tiên Nhi tiểu thư đã bị vây trong một bí cảnh nào đó, khoảng thời gian này không nghe ngóng được tin tức nào về nàng cả." Doãn Mi trả lời.

Nàng biết đối với Cố Trường Ca mà nói thì Cố Tiên Nhi rất quan trọng cho nên nàng luôn cực kỳ để tâm chuyện này.

"Bị vây trong bí cảnh nào đó?" Cố Trường Ca có hơi sửng sốt, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác vi diệu.

Sao Cố Tiên Nhi lại có thể bị vây trong bí cảnh được chứ? Hiển nhiên đây là xuất hiện một cơ duyên nào đó thuộc về nàng rồi.

Nhưng sau đó hắn vẫn lắc đầu một cái, tạm thời gác chuyện này lại.

Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn Cố Tiên Nhi sẽ không gặp nguy hiểm gì, dù sao mấy vị sư tôn của nàng cũng đâu phải là đèn cạn dầu.

Huống chi trên người nàng còn có lạc ấn của Đào Yêu nữa.

Nếu xảy ra chuyện bất trắc gì, với thủ đoạn của Đào yêu thì việc cứu nàng ra cũng chỉ dễ như trở bàn tay.

Cố Trường Ca dự định đợi sau khi giải quyết chuyện Đại Du tiên triều bên này xong thì sẽ lo chuyện đó sau.

Thoáng chốc đã mấy ngày đã trôi qua, lúc bấy giờ cũng phát sinh một chuyện khiến cả Đại Du tiên triều bùng nổ, vô số tu sĩ và sinh linh chấn động.

Đại thần các nơi đều hết sức kinh ngạc, không sao tin nổi.

Một phong chiến thư dụ lệnh có kim quang xán lạn bay tới từ ngoài ngàn vạn dặm, sau đó mở ra giữa bầu trời của Đại Du Hoàng Đô, toát lên khí tức hoàng đạo kinh khủng ngút trời.

Bên trong phong chiến thư kia chỉ có những chiến chữ được ngưng luyện từ văn tự cổ lão đang chìm nổi, tựa như hàng tỷ ngôi sao rực rỡ chói mắt đang hội tụ và chiếu rọi trời cao.

Chiến ý hiển hiện ra từ trong đó khiến cho mọi người đều run rẩy sợ hãi.

Ngay cả sao trời nơi Vực Ngoại cũng đang run rẩy như thể sắp rơi xuống.

Rõ ràng là nó đến từ một nhân vật tuyệt thế khó lường, chí ít cũng là tồn tại đã bước vào cảnh giới Chuẩn Đế.

Hơn nữa nhìn từ khí tức thì nó còn thuộc về người trong hoàng tộc của Đại Du tiên triều nữa.

Vào thời điểm tai họa đang nổi lên khắp bốn phía Đại Du tiên triều này, một phong chiến thư được gửi đến, quả thực khiến cho tất cả mọi người phải kinh hãi chấn động.

Các thế lực đạo thống đóng quân bên trong Hoàng đô cũng vô cùng hoảng hốt, suy đoán rốt cuộc người làm chuyện này là ai.

"Là Du Thiên Chính, đã nhiều năm như thế mà hắn vẫn chưa hết hy vọng..."

"Dám hạ chiến thư ngay trước mặt nhiều tu sĩ như vậy, xem ra hắn có lực lượng rất lớn."

Ánh mắt của rất nhiều đại thần bên trong Đại Du Hoàng Đô đều rất nghiêm trọng, bọn hắn lập tức nhận ra người viết phong chiến thư này là ai.

Nhắc đến thì Du Thiên Chính chính là huynh đệ của đương kim Du hoàng. Dù sao cũng là huynh đệ, bọn hắn đã từng rất thân thiết.

Trong trận chiến tranh đoạt hoàng vị trước đây, Du Thiên Chính cũng chỉ thua có một bước.

Bây giờ hắn lại ngóc đầu quay về, còn đưa chiến thư tới trước mặt các thế lực đạo thống nữa, có vẻ hắn định quyết một trận sống chết với Du hoàng.

Hết chương 1731.
Bạn cần đăng nhập để bình luận