Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1640: Cấp bậc tu luyện ở Kiếm Huyền đại thế giới

Chương 1640: Cấp bậc tu luyện ở Kiếm Huyền đại thế giới

Trong Kiếm Huyền đại thế giới, cảnh giới tu hành được chia làm cửu đại cảnh, chỉ khi cửu đại cảnh viên mãn thì mới có khả năng bước vào cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên.

Đệ Thất cảnh đã đủ để bễ nghễ thiên hạ, khó tìm được địch thủ.

Thiếu nữ đang nói có mái tóc đen như mây, răng trắng đều tăm tắp, nụ cười khuynh thành tuyệt sắc, mỹ lệ đến mức như mộng như ảo, tóc đen bay bay tựa lăng ba trích tiên.

Đó chính là đệ nhất thiên tài của Nam Hoang châu, đồng thời được mệnh danh là đệ nhị mỹ nhân, Tuyên Điệp công chúa.

Cho dù gặp phải tuyệt cảnh như thế thì nàng vẫn giữ vững sự tỉnh táo vượt xa người thường. Nàng đưa mắt nhìn cảnh tượng phía sau lưng, dưới ống tay áo có ẩn giấu một kiếm hoàn.

Nàng sẽ không để cho đối phương bắt được mình, nếu gặp phải tử cảnh, nàng sẽ kết liễu sinh mệnh của chính mình trước.

Thân là Công chúa, đến chết nàng cũng sẽ không chịu nhục, nàng sẽ mang theo tôn nghiêm mà chết!

"Công chúa, chúng ta nên làm gì đây, chẳng mấy chốc Vực Ngoại Thiên Ma kia sẽ đuổi tới." Những người còn lại bên trong liễn xa đều tái nhợt, trên mặt toát lên vẻ hãi hùng, bọn họ đã bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ.

Mặc dù liễn xa có tác dụng xuyên thẳng qua hư không, nhưng hiển nhiên tốc độ của đối phương cũng rất nhanh, đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian.

Vốn dĩ hộ vệ bên cạnh các nàng không nhiều, hơn nữa cũng không thể là đối thủ của đối phương.

Trong quãng thời gian này những tử sĩ từng đi theo Tuyên Điệp công chúa đến đây đã chết sạch từ lâu rồi, bây giờ nhân thủ còn lại bên cạnh nàng không nhiều, vị nguyên lão kia xem như lá bài tẩy sau cùng.

Tiếc là cũng đã chết, hình thần câu diệt rồi.

Bây giờ trước mặt mọi người có hai con đường, hoặc là bị bắt, hoặc là bị giết.

"Đừng sợ, ai rồi cũng sẽ chết, thân là người của Nam Minh hoàng triều thì sao lại sợ chết chứ?" Trên mặt Tuyên Điệp công chúa không có cảm xúc tuyệt vọng nào, trái lại còn cực kỳ bình tĩnh. Nàng hoàn toàn không sợ hoàn cảnh trước mắt chút nào.

Nhưng rõ ràng những lời này của nàng không có tác dụng lớn lắm, những người khác còn run rẩy mạnh hơn, bọn họ có thể cảm nhận được uy áp kinh khủng đuổi theo sau lưng, nó bao phủ trên trời dưới đất, khiến cho da thịt của người ta cũng như bị hủy hoại.

"Để xem hôm nay các ngươi định trốn đi đâu?"

Thân ảnh cầm chiếc kim sắc đại đỉnh trong tay kia đuổi theo, hắn chỉ đánh một chưởng mà đã phong tỏa hết vùng hư không này, khiến cho nơi đây bị ngưng đọng lại, không thể đi nổi lấy một bước.

"Bảo vệ Công chúa!"

"Không thể để cho hắn tiến lên!"

Mấy đạo thân ảnh chung quanh liễn xa gào thét, đôi mắt bọn hắn đỏ lên, xông ra ngoài muốn liều mạng với đối phương.

Giờ đây Tuyên Điệp công chúa cũng chủ động đi ra, nét mặt nàng rất bình tĩnh, tay nắm chặt một thanh trường kiếm tinh xảo lấp lánh hào quang bích lục sắc, đối mặt với hết thảy ở đây.

Nữ nhân mà chẳng thua gì nam nhân.

Cho dù biết rõ không địch lại được, có lẽ sẽ bỏ mạng ở đây, nàng cũng vô cùng bình thản.

"Thì ra là một vị công chúa, xem ra vẫn có chút giá trị."

Thân ảnh cầm kim sắc đại đỉnh trong tay cười lạnh, hắn sừng sững giữa không trung, trên người tràn ngập uy thế kinh khủng khiến cho người khác phải run sợ.

Tuyên Điệp công chúa bình tĩnh nhìn hắn mà hỏi: "Rốt cuộc các thế giới đang mưu đồ chuyện gì? Đến cùng là vì nguyên do gì?"

"Chúng ta giẫm chết sâu kiến cũng cần phải có lý do sao?"

Đạo thân ảnh kia cười lạnh trả lời. Hắn cũng không định nói nhiều, trực tiếp vươn tay ra muốn chộp lấy Tuyên Điệp công chúa, thái độ vô cùng ung dung khinh thường.

Những người còn lại thấy vậy thì mắt như muốn toét ra, bọn họ định ngăn cản nhưng dưới sự chênh lệch cực lớn này, bọn họ chỉ có thể ho ra máu bay ngược về sau, cả người đầy rẫy vết thương, sắp vỡ vụn nát bét.

Tuyên Điệp công chúa biến sắc, nàng muốn xuất thủ kháng cự nhưng lại nhanh chóng phát hiện chung quanh tựa như một vũng lầy, nàng hoàn toàn không chống cự được.

Thậm chí nàng còn không thể sử dụng kiếm hoàn kia.

"Chẳng lẽ hôm nay muốn chết cũng không được ư?" Trong lòng Tuyên Điệp công chúa trào lên một nỗi bất lực, đó là bất lực trước sự nhỏ yếu của mình.

Nhưng ngay sau đó, đôi tay sắp sửa vươn tới trước mặt nàng kia lại đột ngột khựng lại.

Thân ảnh cầm kim sắc đại đỉnh lơ lửng trên đầu kia cũng sững lại, dường như thần sắc có mấy phần kinh nghi bất định. Sau đó hắn biến sắc chắp tay với một hướng nào đó, không dám dừng lại, vội vàng hóa thành thần hồng bỏ chạy mất hút.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt của Tuyên Điệp công chúa cũng cực kỳ ngạc nhiên vì không biết chuyện gì đã xảy ra.

Dáng vẻ của những người còn lại cũng ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không biết vì sao đột nhiên tên cường giả kia lại bỏ đi tha mạng cho bọn hắn.

"Đằng kia?"

Tuyên Điệp công chúa chợt nhớ lại vừa nãy tên cường giả kia đã đưa mắt nhìn về một hướng nào đó, sau đó biến sắc bỏ chạy.

Nàng đưa mắt nhìn sang với biểu cảm ngờ vực khó hiểu.

Nhưng ngay lập tức, đôi mắt đẹp của nàng không khỏi mở to ra, khó có thể tin nổi điều trước mắt. Nàng nói với vẻ rất đỗi vui mừng:

"A Thanh?"

Trên mặt Tuyên Điệp công chúa là biểu tình vừa sợ hãi vừa vui mừng, nàng không ngờ còn có một ngày mình có thể gặp lại A Thanh.

Lúc đầu khi nàng biết A Thanh đơn thân độc mã xâm nhập vào khe hở thiên ngoại kia để tìm phụ thân của mình, nàng vô cùng lo lắng, thậm chí còn cảm thấy hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Hôm nay có thể gặp lại A Thanh ở đây, thật sự khiến nàng vui mừng không khôi, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Hết chương 1640.
Bạn cần đăng nhập để bình luận