Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1982: Đế uy

Chương 1982: Đế uy

Cung điện rộng lớn, lầu các liên miên. Hiện giờ Vũ Hóa hoàng chủ đang nhìn cương thổ mênh mông chứa đầy rẫy sự đau thương trước mắt, nắm đấm ở dưới long bào siết chặt.

"Ở trước mắt bản hoàng, làm sao có thể tùy tiện rời đi...”

"Đây đều là con dân cùng cương thổ của bản hoàng."

"Vũ Hóa tiên triều của ta, tộc thổ đã trường tồn từ ngàn xưa ở Bắc Đẩu tinh vực. Chẳng lẽ hôm nay ta phải rời bỏ quê hương, rời khỏi cố thổ, cách xa cương vực của ta sao?"

Hắn cảm thấy rất không cam lòng, bởi vì hắn không có cách nào dứt bỏ nơi đây.

Trước sự giáng lâm của một đại nguy cơ không thể nào biết trước, toàn bộ Bắc Đẩu tinh vực đều sẽ hóa thành bụi bặm, thậm chí là cả Côn Cực vũ trụ cũng sẽ bị hủy diệt.

Tất nhiên Vũ Hóa hoàng chủ biết hết tất cả, thậm chí là hắn còn rõ ràng hơn bất cứ ai, nhưng hắn thật sự không muốn rời bỏ con dân và quốc thổ của Vũ Hóa tiên triều.

Vũ Hóa tiên triều chính là thế lực lâu đời nhất ở Bắc Đẩu tinh vực, cũng chính là thế lực mà Hoàng Vũ nữ đế, Kẻ thành đạo đầu tiên sau thời kỳ Đại Tuyệt thành lập.

Ở Bắc Đẩu tinh vực, Hoàng Vũ nữ đế có ý nghĩa không bình thường. Trong mắt vô số tu sĩ sinh linh, nàng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất Nữ đế. Không những có tu vi cái thế mà sau khi giành được đế vị, nàng lại không tiếc giảng đạo cho chúng sinh ở hậu thế, lưu lại đạo và pháp.

Cho dù là những Kẻ thành đạo trấn áp thiên hạ, gánh chịu thiên mệnh thì cũng không dám bất kính với Hoàng Vũ nữ đế.

Trong mắt bọn hắn, Hoàng Vũ nữ đế chính là một người mở đường. Nàng khai sáng đạo pháp, để lại cho hậu thế một con đường trong thời kỳ khó thành đạo nhất.

Thật sự là những Kẻ thành đạo ở hậu thế đều phải chịu ơn huệ của nàng.

"Bệ hạ, với tình thế trước mắt chúng ta không thể lưỡng lự được. Những thế lực đạo thống nên đi cũng đã đi rồi, hiện nay không còn nhiều thế lực ở lại Bắc Đẩu tinh vực nữa...”

"Chỉ cần Vũ Hóa tiên triều ta vẫn còn nội tình, chỉ cần chúng ta ở lại Bắc Đẩu tinh vực thêm một ngày tức là sẽ nhiều hơn một phần nguy cơ. Mong rằng bệ hạ đừng do dự nữa."

"Một khi Bắc Đẩu tinh vực bị hủy diệt, vậy thì thực sự không còn gì nữa, tất cả sẽ hóa thành lịch sử. Đã đến nước này rồi, đâu còn gì để lo lắng...”

Ở dưới Hoàng cung, một đám đại thần quỳ phục trên đất, trên mặt là vẻ bi thương, đang cầu mong Vũ Hóa hoàng chủ rời đi.

Thật ra thì bọn hắn cũng biết Vũ Hóa hoàng chủ đang lo lắng cái gì.

"Nếu mà tiên tổ vẫn còn ở đây, vậy thì tốt rồi...”

Vũ Hóa hoàng chủ than thở, mà tiên tổ trong miệng hắn chính là vị Hoàng chủ đời thứ nhất của Vũ Hóa tiên triều, đồng thời cũng là đồ đệ của Hoàng Vũ nữ đế.

Hắn không muốn gánh lấy cái danh “vong quốc”, mặc dù đây không phải là chuyện mà hắn có thể ngăn cản được.

Cho dù bây giờ mang theo nội tình của Vũ Hóa tiên triều rời xa cương vực của hắn thì cũng có nghĩa là hắn phải vứt bỏ tất cả quốc thổ và con dân.

Như vậy ở trong mắt người khác hắn chính là một vị đế quân từ bỏ con dân, mềm yếu sợ chết, mặc cho quốc gia diệt vong.

Hắn sẽ bị sỉ nhục và bêu danh suốt trăm vạn năm.

Oanh! ! !

Đột nhiên, một đạo hào quang sáng chói màu vàng xuất hiện ở sâu bên trong Vũ Hóa tiên triều, giống như là quang vũ nở rộ đầy trời, nơi đó có những ba động thánh khiết mà kinh khủng đang chìm nổi.

"Đây là. . ."

Giờ phút này, một đám đại thần và cả Vũ Hóa hoàng chủ đều ngây ngẩn cả người. Bọn hắn trừng to mắt nhìn về nơi sâu nhất trong Hoàng cung.

Kia là cấm địa của Vũ Hóa tiên triều, bình thường cho dù là bọn người lão Hoàng tổ cũng không dám tùy tiện tới gần.

Tất cả mọi người đều cho rằng đó là nơi lão tổ của Vũ Hóa tiên triều đã từng bế quan.

Nhưng rốt cuộc là có ai tọa trấn hay không thì không ai biết.

Thực ra từ sau khi Hoàng Vũ nữ đế thành đạo, hậu thế của Vũ Hóa tiên triều chưa từng có bất cứ ai thành đạo.

Người mạnh nhất cũng chỉ đến Chuẩn Đế mà thôi, mặc dù đã rất gần với cái cấp độ kia nhưng mãi vẫn không chạm tới được.

"Chẳng lẽ là lão tổ thức tỉnh...”

Bọn người Vũ Hóa hoàng chủ chấn động không gì sánh được, đồng thời vui mừng, kích động, con mắt chăm chú nhìn qua nơi đó.

"Đó không phải khí tức Chuẩn Đế...”

"Ở nơi kia của Vũ Hóa tiên triều, làm sao lại đột nhiên có Kẻ thành đạo xuất hiện được.”

"Cũng không phải khí tức Đế binh khôi phục, mà là một vị Đế giả cái thế...”

“Chuyện này… sao có thể, không phải Vũ Hóa tiên triều mới chỉ có một Kẻ thành đạo thôi sao?"

"Mà đó đã là từ sau thời kỳ Đại Tuyệt Duyệt rồi, cách đây rất lâu...”

Cũng trong lúc đó, một số đạo thống vẫn chưa rời khỏi Bắc Đẩu tinh vực.

Sắc mặt đám tối cường giả kịch biến, chấn động không gì sánh nổi nhìn về phía Vũ Hóa tiên triều.

Quang hoa nơi đó thật sự là quá thịnh, tựa như cột sáng vô cùng kinh khủng muốn xé rách thiên cung, xông phá vũ trụ, che đậy bát hoang.

Hiện giờ Bắc Đẩu tinh vực không có Kẻ thành đạo chân chính nào đang tại thế.

Chỉ trong những Sinh mệnh cấm khu mới có những tồn tại cổ lão huyết khí suy bại. Nhưng thực lực của bọn hắn kém quá xa so với Kẻ thành đạo chân chính.

Đương nhiên Chuẩn Đế ở trước mặt bọn hắn thì lại là một chuyện khác.

Không nói Bắc Đẩu tinh vực, thậm chí ngay bên trong Côn Cực vũ trụ rộng lớn vô ngần dường như cũng không có khí tức Kẻ thành đạo thứ hai.

Tại những mảnh tinh vực còn lại, một vài kẻ cấp bậc Chuẩn Đế cùng với những tồn tại cổ lão đều cảm nhận được cỗ ba động này, sắc mặt bọn hắn kịch biến, cảm thấy khó có thể tin.

Không biết đã bao nhiêu năm tháng trôi qua, cuối cùng ở sâu trong Vũ Hóa tiên triều đột nhiên lại dâng lên Đế uy to lớn mà hào hùng, làm cho vô số tu sĩ trong vũ trụ này run rẩy, quỳ phục dập đầu.

Hết chương. 1982.
Bạn cần đăng nhập để bình luận