Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1260: Khí vận chi tử thoả hiệp

Chương 1260: Khí vận chi tử thoả hiệp

Hắn ngắm nhìn bốn phía, hoàn toàn đúng là không nhìn thấy người nào khác.

Sắc mặt của hắn hơi nghiêm túc nói, "Ta muốn biết, ngươi muốn Lục La làm cái gì cho ngươi?"

Lâm Vũ biết, nàng ấy khẳng định đã bị Cố Trường Ca bức bách, nếu không thì sẽ không lựa chọn như vậy.

Hắn hiểu rất rõ tính cách của Lục La, biết khi nàng nói ra những lời kia thì khẳng định hận không thể lập tức chết đi, chấm dứt dày vò cùng thống khổ như vậy.

Thế nhưng khi ở đây, ngay cả sinh tử của nàng cũng không phải do nàng quyết định, mà bị Cố Trường Ca nắm trong tay.

"Cũng không có gì, ta chỉ trình bày cho nàng hiểu rõ lợi và hại trong chuyện này, để nàng hiểu rõ mình nên làm những gì."

Nam tử ấy khẽ lắc đầu, cầm chén rượu ngọc màu trắng đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, có chút thanh thản.

"Nên làm những gì? Đó chính là nói Lục La phản bội Bát Hoang thập vực sao?"

Lâm Vũ nghe xong lời đấy thì đã tức giận không nhịn được, hàm răng cắn chặt, đơn giản hận không thể đánh cho người đó thịt nát xương tan, chém thành muôn mảnh.

"Ngươi dùng thái độ đấy nói chuyện với ta sao?"

Cố Trường Ca nghe vậy thì nhướng mày, thản nhiên nhìn hắn một cái.

Sau một khắc, áp lực kinh khủng quét ra làm cho sắc mặt Lâm Vũ kịch biến, khí lạnh đột nhiên bao phủ cả người.

Ngay sau đó, hai chân của hắn mềm nhũn, không chịu nổi uy áp này mà trực tiếp bịch một tiếng té quỵ trên đất, vô cùng khuất nhục.

Thậm chí ngay cả nhục thân cũng như muốn nổ tung, làn da bắt đầu rạn nứt, máu từ bên trong chảy ra.

"Đã như vậy thì ngươi quỳ xuống nói chuyện với ta đi."

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, từ sâu trong đôi mắt lạnh lùng không chút gợn sóng.

"Ngươi…"

Lâm Vũ vô cùng tức giận, đôi mắt đỏ lên, hắn đã lớn như vậy nhưng chưa từng khuất nhục như thế.

Cho dù lúc rất bình thường thì hắn cũng chưa từng chịu loại đãi ngộ như vậy.

Thế nhưng áp lực kinh khủng giống như mười vạn ngọn núi lớn đè trên đầu vai của hắn, làm hắn ngay cả đầu cũng không ngẩn lên nổi.

Cho dù có thiên phú kinh khủng, huyết mạch cường đại, thậm chí là có diễn võ không gian thần bí, đứng trước thực lực tuyệt đối lại không có một chút tác dụng nào.

Điều này có thể gọi là chênh lệch kinh khủng như lạch trời không vượt qua, làm cho Lâm Vũ lại lần nữa sinh ra cảm giác tuyệt vọng và không có sức chống lại.

"Cố Trường Ca, chỉ cần ngươi có thể buông tha Lục La thì chuyện gì cũng dễ nói. Chuyện nàng có thể làm được thì ta cũng có thể làm được."

Người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.

Cuối cùng Lâm Vũ vẫn rất nhanh đè nén tức giận của bản thân xuống, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại.

Hắn mở miệng, trực tiếp nói ra tính toán của mình, không muốn để cho một mình Lục La tiếp nhận những chuyện đó.

"Thật à? Đó chính là ngươi nói."

"Lục La muốn gia tộc sau lưng nàng quy hàng ở tộc ta, hưởng thụ vĩnh sinh bất hủ, bây giờ đang cần người đi đầu. Ý của ngươi là, ngươi muốn thay nàng dẫn đầu phần danh trạng ấy sao?"

Cố Trường Ca hơi nhíu mày sao, sau đó vẻ mặt tự nhiên nói.

Danh trạng?

Nghe nói như thế, trong lòng Lâm Vũ chấn động, nhưng vẫn cắn răng nói, "Phần danh trạng nọ là cái gì?"

"Thật ra rất đơn giản, ngươi chỉ cần tìm được trận pháp hạch tâm của Thiên Lộc thành, đồng thời mở ra là được."

Cố Trường Ca khẽ mỉm cười nói, giống như đang nói chuyện công phạt Bát Hoang thập vực chỉ là một việc nhỏ không có ý nghĩa.

Kết giới ngoài Thiên Lộc thành chính là kết giới tâm huyết của vô số tu sĩ của Bát Hoang thập vực vô số năm qua.

Nghe nói tổng cộng có chín đại trận, đứng ở tám góc trời tròn đất vuông và vị trí hạch tâm.

Trong trận pháp hạch tâm có chín đại trận điểm.

Dù chỉ mở ra một đại trận điểm trong đó thì cũng có thể làm cho đại trận xuất hiện một lỗ hổng nhỏ thì cũng có thể để cho vô số đại quân Thượng Giới công phạt giết vào.

Vô số năm qua, tu sĩ Thượng Giới vẫn luôn tìm kiếm trận pháp hạch tâm nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.

"Trận pháp hạch tâm?"

Trong lòng Lâm Vũ chấn động, sắc mặt của hắn khó kiềm chế được sự tái nhợt.

Thật ra thì hắn đã sớm đoán được ý đồ của Cố Trường Ca sẽ có liên quan đến công phá Thiên Lộc thành.

Nhưng hắn không thể tin được, mục tiêu của nam tử này lại là trận pháp hạch tâm trong Thiên Lộc thành.

Thậm chí có thể nói như vậy, trận pháp hạch tâm chính là cơ sở tồn vong của Thiên Lộc thành.

Nếu trận pháp hạch tâm bị mở ra, như vậy Thiên Lộc thành bị công phá cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Một khi nơi đó bị công phá, như vậy Bát Hoang thập vực ở phía sau sẽ giống như người bình thường cởi áo giáp, vứt bỏ đao kiếm, không có chút sức chống cự nào.

Đối mặt với đại quân Thượng Giới kinh khủng vô biên, làm sao Bát Hoang thập vực có thể chống lại?

Sợ là chỉ có thể đi đến một con đường hủy diệt.

"Thế nào, không làm được sao?"

Hắn nhìn thấy sắc mặt của Lâm Vũ dần trắng bệch, thản nhiên hỏi.

"Lấy thân phận của ta, cho dù đồng ý thì cũng không thể tiếp xúc đến trận pháp hạch tâm."

Lâm Vũ ép buộc bản thân tỉnh táo lại, trong lòng bỗng nhiên hơi dao động.

Cho dù hắn có thể làm được thì làm như vậy chẳng khác nào mở cánh cửa lớn ra cho đại quân Thượng Giới, để bọn hắn tiến quân thần tốc.

Chuyện làm phản như vậy, so với mang theo tộc đàn quy hàng Thượng Giới, càng làm cho người ta tức giận nhiều hơn.

"Thiên Lộc Huyền Nữ của đời này nắm quyền điều khiển trận pháp hạch tâm, mà trước đó ngươi cũng đã từng tiếp xúc với nàng, sao có thể không tìm thấy vị trí của trận pháp hạch tâm?"

"Thiên Lộc Huyền Nữ của thế hệ hiện tại, chắc là cũng có truyền nhân hoặc là đệ tử, không chừng ngươi còn thấy tận mắt. Vậy mà bây giờ ngươi nói ngươi không thể tiếp xúc được đến? Ngươi nói xem, sao ta có thể tin ngươi được?"

Cố Trường Ca chỉ cười nhạt một tiếng.

Sâu trong con ngươi xuất hiện khí thế không tên, làm cho sắc mặt của Lâm Vũ càng ngày càng tái nhợt, gần như không chịu nổi loại khí thế đó.

Nếu không phải Cố Trường Ca vẫn luôn thu liễm thì dựa vào thực lực bây giờ của hắn. Chỉ cần một luồng khí thế của nhục thân cũng đã có thể làm cho Lâm Vũ nổ tung, hình thần câu diệt.

"Ta biết rồi."

Lâm Vũ cắn răng, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, ngay cả y phục sau lưng cũng bị ướt nhẹp.

Hắn không quên thực lực của bản thân và nam tử đó chênh lệch lớn như thế nào.

Nếu người nọ muốn thì thậm chí không cần động thủ cũng đã có thể giết chết bản thân hắn ngàn vạn lần.

"Nếu đã như vậy, vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi."

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, thu liễm uy áp của bản thân.

Đồng thời hắn dùng cánh tay tay quẹt qua trong hư không, ánh sáng màu vàng lướt qua, sau đó diễn hóa thành một hàng chữ cổ xưa, in lên trên trán Lâm Vũ.

Hết chương 1260.
Bạn cần đăng nhập để bình luận