Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1904: Tái ngộ Khương Lạc Thần

Chương 1904: Tái ngộ Khương Lạc Thần

Lão giả áo xám đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, không ngừng run rẩy tại chỗ, hắn đã sợ hãi đến cực hạn.

Đến lúc này hắn mới phản ứng lại, nếu Cố Trường Ca đã dám ở trước mặt mọi người, thậm chí là ở ngay trong Thần thành đánh chết Thiếu minh chủ của Vạn Bảo Thương Minh, vậy thì Cố Trường Ca sao có thể để ý đến một cường giả Chuẩn Đế như hắn? Tuy rằng hai chữ Chuẩn Đế nghe thì có vẻ sừng sững ở đỉnh cao của thượng giới, có thể đứng trên vị trí cao mà nhìn xuống thế gian vô tận.

Nhưng với tình thế hiện nay, ngay cả

cũng có nguy cơ ngã xuống.

Hắn có là gì đâu chứ?

Lão giả áo xám vô cùng hối hận, vừa rồi hắn ta lấy đâu ra can đảm mà lại dám nói ra những lời như vậy với Cố Trường Ca?

Mọi người trong sân nhìn vẻ mặt sợ hãi của cường giả Chuẩn Đế, tâm trạng ai ai cũng hết sức phức tạp.

"Lâu rồi không gặp, Cố Trường Ca. "

Ngược lại với tất cả, lúc này Khương Lạc Thần lại dùng đôi mắt đẹp của mình nhìn về phía Cố Trường Ca rồi cất tiếng chào hỏi.

Cố Tiên Nhi nhìn Cố Trường Ca một cái, sau đó cũng lặng lẽ giấu đi ánh nhìn, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng trước mặt người khác như cũ.

Ở trước mặt mọi người, nàng không muốn bắt chuyện với Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca nhìn về phía Khương Lạc, nở một nụ cười:

"Lạc Thần, đã lâu không gặp."

Thấy Cố Tiên Nhi không để ý tới mình, vậy hắn cũng không để ý tới nàng.

Nha đầu này ở trước mặt người khác luôn luôn như vậy, luôn thích nghiêm mặt làm một tiên cô mang khuôn mặt lạnh tanh.

Khương Lạc Thần khẽ lườm hắn một cái, nói:

"Hình như quan hệ của hai chúng ta đâu có thân thiết như vậy?" Ngoại trừ cha mẹ thì không có ai gọi nàng một cách thân mật như vậy, người đời có gặp cũng chỉ kính cẩn gọi nàng một tiếng công chúa Lạc Thần.

Cố Trường Ca thản nhiên cười nói:

"Nàng đoán xem?"

Nghe lời nói này của hắn, cho dù là người như Khương Lạc Thần cũng bắt đầu ửng hồng đôi má, sau đó giả vờ như không có việc gì khẽ hừ một tiếng.

Thấy vậy, đôi mắt Cố Tiên Nhi nhẹ nhàng giật giật, nàng liếc nhìn Khương Lạc Thần một cái nhưng giây lát sau lại bí mật chuyển mắt.

Nàng biết rất rõ thân phận thật của Khương Lạc Thần .

Lúc trước tại Thái Hư thần mộ, nàng đã từng gặp Khương Lạc Thần.

Nhưng nàng không biết có phải sau đó Khương Lạc Thần và Cố Trường Ca đã xảy ra chuyện gì hay không.

Mà hành động vừa rồi của hai người họ, không hiểu vì sao bỗng nhiên lại khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Nhất là Cố Trường Ca, hắn ta lại không mở miệng nói chuyện với nàng, ngược lại còn có vẻ thân mật mà chào hỏi Khương Lạc Thần, việc này càng khiến nàng nổi lên một cơn ghen tuông không rõ nguyên nhân.

"Cố Trường Ca, ngươi không quan tâm đến chuyện kẻ khác ác ý chụp mũ lên ngươi hay sao?"

Bản thân Khương Lạc Thần cũng là một người không sợ gây chuyện.

Vừa rồi tận mắt nhìn thấy Vương Thuận bị Cố Trường Ca tiện tay đập một cái chết tươi khiến nàng phải chú ý đến tên Chuẩn Đế trước mặt này.

Con ngươi màu vàng kim hơi híp lại, lộ ra vẻ hứng

.

Nghe nàng ta nói vậy, lão giả áo xám trở nên vô cùng hoảng loạn, sắc mặt còn có vẻ tái nhợt hơn trước, hắn ta cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, chỉ muốn chửi cho ả Khương Lạc Thần này một trận.

"Nếu đã là điều gian dối thì ắt sẽ có một ngày được rửa sạch."

"Cố mỗ dù sao cũng là người ưa làm việc thiện, không thích chém giết, điểm này không cần tranh luận làm gì, thiết nghĩ mọi người vẫn có thể thấu hiểu."

Cố Trường Ca nghe vậy thản nhiên cười nói:

"Trừ phi thật sự gặp phải kẻ chủ động muốn chết, bằng không Cố mỗ cũng không nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt."

Khương Lạc Thần khẽ lườm hắn một cái:

"Những lời như vậy được nói ra từ miệng của ngươi, thật không giống với một Cố Trường Ca mà ta biết đấy."

Cái tính vô sỉ của Cố Trường Ca thì nàng đã biết từ trước, nói ra những lời như vậy, thật tình cũng không có gì không đúng.

Miệng nói thì chỉ là một câu mà thôi nhưng thời gian ấy có thể xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi.

Mọi người thấy thế, ngược lại bắt đầu sôi nổi nghị luận.

Rất nhiều nam tử trẻ tuổi đều âm thầm hâm mộ trong lòng.

Vừa rồi Khương Lạc Thần lựa chọn ra mặt bênh vực Cố Trường Ca thì cũng tức là đã nói rõ một số chuyện.

Nếu giữa hai người không tồn tại loại quan hệ không thể nói ra nào thì hà cớ gì Khương Lạc Thần phải làm như vậy?

Cố Tiên Nhi thấy Cố Trường Ca vẫn lạnh nhạt với mình, không khỏi bất mãn lườm hắn một cái, nàng thật sự rất muốn túm lấy vạt áo hắn mà hỏi cho rõ ràng.

"Khụ khụ…” Đúng lúc này lại có một giọng nói vọng lại từ xa xa: “Vạn sự dĩ hòa vi quý, nếu tha thứ được thì cứ mở lòng mà tha thứ, Trường Ca thiếu chủ cần gì cứ phải khư khư việc này không buông? Vạn Bảo Thương Minh đúng là mình mang đầy tội nợ nhưng mà bây giờ đã trả giá cho tội lỗi của mình rồi."

Một lão giả chắp tay sau eo dần dần xuất hiện trước mắt mọi người, hắn mình da bọc xương, trên người mặc một bộ đạo bào khá rách nát.

Người này bị mù một bên mắt, chỉ còn lại tròng mắt trắng ởn, cả người gầy guộc như sẽ bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

Nhưng người đi theo phía sau ông ta lại có thân phận thì không thể khinh thường khiến rất nhiều tu sĩ đang có mặt đều biến sắc, hết sức bất ngờ.

Hết chương 1904.
Bạn cần đăng nhập để bình luận