Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 638: Đuổi theo

Chương 638: Đuổi theo

Triệu Tiêu Dao nhìn quanh một vòng rồi trầm giọng nói,

"Điểm tích lũy của ta vẫn còn nhiều. Nếu không đủ, ta có thể chia thêm một ít. Phía trước trông như là một khu phế tích. Xem ra đã bị Tuyệt Âm sinh linh bỏ lại sau khi tàn phá hết. Chúng ta có thể đi về hướng đó rồi nghỉ ngơi một chút. Sau đó chúng ta sẽ bàn bạc tiếp.”

Nói rồi hắn dẫn đầu các đệ tử đi về nơi đó. Tô Thanh Ca do dự một chút nhưng cũng vội vàng đi theo.

Tuy vậy, lúc này trong đầu của nàng lại vang lên giọng nói của một linh hồn khác.

"Hẳn là ngươi cũng đã nhìn ra tư chất của Triệu Tiêu Dao rồi chứ?”

"Ta đã nhìn ra, Văn Đạo Chi Thể.”

Tô Thanh Ca gật gật đầu, trong tâm trí suy tư một chút: "Với ta, tư chất này dường như cũng không giúp được gì nhiều.”

"Quả thật là không nhiều, nhưng có còn hơn không.”

Âm thanh mang theo tà khí lại lần nữa truyền tới: "Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ mình là người tốt đẹp gì ư? Sao lúc này lại nương tay thế? Tô Thanh Ca, người chết dưới tay ngươi cũng không ít đâu.”

Nghe vậy, Tô Thanh Ca lắc đầu: "Ở đây nhiều người, không tiện ra tay. Việc này không đáng.”

Sau đó, nàng đi theo đám người của Nho Thánh học phủ đến khu di tích phía trước, đám người Triệu Tiêu Hi Daoện tại đã bắt đầu tính toán điểm tích lũy của riêng mỗi người.

Tô Thanh Ca tính toán phần điểm của bản thân, phát hiện còn rất ít. Dọc đường nàng rất ít khi xuất thủ. Trường hợp gặp phải sinh linh Tuyệt Âm, đều là do các đệ tử của Nho Thánh học phủ ra tay.

Vì thế điểm tích lũy trên tay nàng còn chưa có nhiều.

"Tô cô nương, điểm tích lũy của cô nương đã đủ chưa?”

Lúc này, nhìn lông mày của Tô Thanh Ca chau lại, Triệu Tiêu Dao không khỏi lo lắng hỏi: "Nếu không đủ thì ta sẽ chia một ít cho cô nương. Trên tay ta còn khá nhiều điểm.”

Nghe thấy như vậy, rất nhiều đệ tử của Nho Thánh học phủ đều ngoái lại nhìn. Nhiều đệ tử còn thiếu điểm tích lũy liền bắt đầu nổi lên ghen tị ở trong lòng.

Triệu sư huynh không hỏi thăm bọn họ trước mà lại đi quan tâm một người ngoài như thế sao?

Nhưng Triệu Tiêu Dao như thể không chú ý tới thần sắc của các sư muội phía sau, lại tiếp tục nói với Tô Thanh Ca:

"Tô cô nương đừng khách sáo. Dọc đường ta thấy cô nương rất ít xuất thủ, nhường không ít điểm tích lũy cho chúng ta, đây hẳn là... "

Tuy nhiên, Tô Thanh Ca chỉ lắc đầu: "Không cần đâu. Ta xin nhận ý tốt của Triệu công tử. Ta sẽ tự ra tay để kiếm thêm điểm tích lũy.”

Dứt lời, nàng liền quay người lại, định rời khỏi nơi này.

Chứng kiến cảnh này, đám người của Nho Thánh học phủ mới thở phào một tiếng. Bọn họ cảm thấy sự xuất hiện của Tô Thanh Ca ở chỗ này làm cho bọn họ không được thoải mái.

"Tô cô nương.”

Tuy nhiên lúc này, khuôn mặt của Triệu Tiêu Dao lại hơi biến sắc, vội vàng đuổi theo, nhưng Tô Thanh Ca rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa.

“Mọi người ở chỗ này đợi ta. Ta đi tìm Tô cô nương. Tuyệt Âm chiến trường nguy hiểm như vậy, làm sao có thể để nàng đi lại lung tung được?”

Triệu Tiêu Dao nói về phía đám sư đệ sư muội ở phía sau lưng. Sau đó thân ảnh của hắn cũng nhanh chóng biến mất, không thấy gì nữa. Hắn đuổi theo hướng mà Tô Thanh Ca đã rời đi.

"Triệu sư huynh thật đúng là...”

"Tô cô nương đến cùng là có chỗ nào tốt chứ? Người lạnh lùng như vậy, ngoại trừ vẻ ngoài tư thái tốt, dáng dấp đẹp ra thì còn có ưu điểm gì nữa đâu?”

"Thật sự là nghĩ không ra.”

"Thần thần bí bí, xem ra cũng không phải là người tốt lành gì.”

Nhìn Triệu Tiêu Dao đuổi theo Tô Thanh Ca, đám đệ tử của Nho Thánh học phủ không khỏi bắt đầu lầm bầm.

Bọn hắn hoàn toàn không hiểu tại sao Triệu sư huynh bình thường ổn trọng và trầm tĩnh, bây giờ lại có bộ dáng như thế?

Mặt khác, sau khi rời khu di tích kia, Tô Thanh Ca rất nhanh hóa thân thành ánh sáng màu hồng lao tới vực sâu.

Ở giữa là cảnh núi non trùng điệp, sương mù màu xám cuồn cuộn, nhìn giống như màn đêm buông xuống, tứ phương hoàn toàn u ám, không nhìn rõ được gì.

Nàng không muốn dây dưa nhiều với Triệu Tiêu Dao nên đi thẳng một mạch.

"Xem ra, tên kia đã biến mất rồi, thật đúng là phế vật. Thế nhưng như này là chúng ta đã tha cho hắn một mạng. Vận khí của hắn cũng không tệ.”

Trong tâm thức của nàng, một âm thanh mang vẻ trêu tức vang lên.

Tô Thanh Ca không đồng tình, lắc đầu nói,

"Kể cả hắn có đuổi theo, ta cũng không thể ra tay giết hắn. Làm như vậy sẽ khiến ta rơi vào hiềm nghi rất lớn.”

Những lời này của nàng đã khiến âm thanh trong thức hải kia không khỏi trầm mặc.

Hiện tại thật đúng là không thể ra tay với tên họ Triệu kia.

Đuổi theo nửa ngày trời mà Triệu Tiêu Dao lại để mất dấu Tô Thanh Ca nên giờ phút này có chút buồn bực. Hắn dừng lại trên một ngọn núi, siết chặt tay lại thành nắm đấm.

"Sao Tô cô nương lại vội vã như vậy. Tuyệt Âm chi khí ở nơi này đã đậm đặc đến vậy, mà nàng còn muốn đến chỗ sâu hơn nữa.”

Sương mù ngập tràn ở trước mặt. Kể cả có thứ gì đặt trước mặt cũng khó có thể nhìn rõ.

Hắn không thấy thân ảnh của Tô Thanh Ca đâu. Dĩ nhiên cũng không biết tung tích của nàng. Người sống sờ sờ lại mất dấu.

Điều này khiến trong lòng của hắn cảm thấy rất khó chịu, có chút u sầu, thất vọng, mất mát.

Triệu Tiêu Dao không biết về sau có thể gặp lại Tô cô nương này hay không. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn nảy sinh hảo cảm với một nữ tử.

Hắn thật muốn mang nàng về học phủ. Kể cả hiện tại Tô cô nương chưa có hảo cảm với hắn thì hắn cũng không để ý.

Dù sao hảo cảm có thể từ từ sẽ đến, chậm rãi bồi dưỡng là được.

Hiện tại không tìm được tung tích của Tô cô nương, chẳng phải là sau này hai người sẽ rất khó gặp lại sao?

Hết chương 638.
Bạn cần đăng nhập để bình luận