Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3876

Chương 3876Chương 3876
"Không đủ..."
Tiếng gào thét ngang ngược tựa như Tổ Ma khôi phục, kinh nhiếp vạn cổ, họa loạn chư thế.
Sâu trong bóng tối khổng lồ vô biên, một cặp mắt kinh khủng mở ra, lạnh lùng vô tình khó mà hình dung treo cao ở đó, nhìn xuống chư thiên.
Lúc này, vô số sinh linh mới phản ứng được. Trong bóng đêm vô tận rõ ràng là một gương mặt mơ hồ.
Gương mặt này chứa đụng vô số vũ trụ và thời không. Nhật nguyệt tinh thân trước mặt nó nhỏ bé như tro bụi.
Khi tròng mắt quét tới, vũ trụ thời không các nơi, ngay cả hài cốt vũ trụ vỡ vụn giống như bị diệt thế chi phong quét sạch, vạn cổ tuế nguyệt kích động hẳn lên.
Tất cả mọi người bắt đầu sợ hãi. Linh hồn trong thời khắc này như muốn chôn vùi theo, hóa thành vô hình.
Bất kỳ chân giới văn minh hay là đạo thống nào, bây giờ tất cả chỉ có thể cảm nhận được sự sợ hãi vô ngần và run rẩy mà thôi.
"Thủy Tổ Hư”"
Đây rốt cuộc là sinh linh gì thế?
Nhất là Thế Chủ nắm giữ quyên hành sáng thế, Luân Hồi Chi Chủ nắm giữ quyền hành luân hồi lại càng cảm giác thiên đạo quyên hành như muốn vỡ vụn, bị ánh mắt kia băng diệt.
Tiên tuyến Cổ Tàng Văn Minh, Cổ Tàng Hoàng Chủ, Thế Chủ, Luân Hồi Chi Chủ khi bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, toàn thân giống như bị đông cứng.
Mặc dù kỷ nguyên thiên địa hỗn độn kết thúc, tế đàn thanh toán hùng vĩ treo cao bên ngoài thế ngoại cũng không mang lại ác ý và hàn khí kinh khủng như thế.
Điêu này làm cho bọn họ biến sắc, tràn ngập sự kinh hãi và khó tin.
Không có sinh linh nào có thể hình dung hết thảy, cho dù là nhân vật cấp Lộ Tận khi nhìn thấy cũng cảm thấy tê cả da đầu, máu chảy ngược, đứng ngây ra tại chỗ.
Thời khắc này, Thủy Tổ Hư không còn hăng hái như trước đó, tóc tai bù xù, toàn thân chảy máu. Từng lỗ máu xuyên thủng cơ thể của ông ta, huyết nhục bên trong đã sớm hư thối, lộ ra xương trắng, nhìn rất kinh.
Chỉ thấy hắc ám ngọn nguồn chỉ địa đã biến mất, trước gương mặt hắc ám mơ hồ bao phủ thời không vũ trụ, một bàn tay màu đen to lớn không cách nào hình dung xuất hiện. Trong đó hai ngón tay khép lại, tựa như kẹp lấy một con sâu kiến đang giấy giụa, chậm rãi đưa lên miệng nhấm nuất.
Hai người nhìn thấy hình dáng của con sâu kia, rõ ràng là Thủy Tổ Hư đã biến mất khỏi Cổ Tàng Văn Minh.
Đột nhiên, hai người giật mình, con ngươi co rút, khó nén được sự sợ hãi.
"Chỉ có thể lưu lại thân chi niệm, tập hợp hắc ám và ác niệm. Ngươi không cách nào chiến thắng được ý chí thiên đạo."
Ha ha ha."
"Đại Thiên Chi Chủ, ngươi chẳng qua cũng chỉ bấy nhiêu...
Nhất là bản nguyên đã tán loạn, không còn thừa lại bao nhiêu.
"Ngươi muốn đại thiên ( thay thế trời ), ngươi muốn phạt thiên, ngươi hoàn toàn không thể làm được."
Ánh sáng trước mắt Thủy Tổ Hư bỗng nhiên bị hắc ám bao phủ nhưng ông ta không hề hối hận, không sợ hãi, bị hắc ám vô tận nuốt chửng trong nháy mắt.
Âm thanh nhấm nuốt không hề dừng lại, cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Nó ăn một tồn tại Lộ Tận cấp Thăng Hoa như ăn một miếng bánh ngọt.
Nhưng gương mặt mơ hồ kia hoàn toàn không để ý đến ông ta, tựa như khinh thường, tựa như không thèm quan tâm, xem Thủy Tổ Hư như một loại thức ăn ném vào trong miệng mà nhấm nuốt.
Cho dù là vậy, đứng trước tình thế chắc chắn phải chết, Thủy Tổ Hư không hề có bất kỳ sợ hãi, ngược lại còn cười to, giống như được giải thoát. Dường như tận mắt nhìn thấy Đại Thiên Chi Chủ thất bại khiến cho ông ta thật sự thoải mái.
"Viện nhi, Tiểu Thanh, ta đến gặp các ngươi đây..."
"Ngươi cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi."
Trong đầu của ông ta hiện lên ký ức trước đây.
Trong thời đại man hoang nguyên thủy, ngay cả phương pháp tu hành cũng không được phổ cập, ông ta chỉ là một dược đồng đi theo một vu y sống trong một thôn trại, hành tẩu bốn phía hái thảo dược mà thôi. Thôn trại không lớn, chỉ có hơn một trăm nhân khẩu. Cách đây rất lâu, phụ thân của ông ta vì muốn chống lại man thú bảo vệ thôn mà hy sinh. Mẫu thân bệnh nặng, ngay cả vu y cũng không trị được, rất nhanh đi theo phụ thân, chỉ để lại cho ông ta một đứa em gái còn bọc tả lót.
Không có cha mẹ để dựa vào, cũng không ai muốn nhận nuôi dưỡng anh em ông ta.
Tuổi còn nhỏ, nhưng ông ta đã phải gánh trách nhiệm nuôi dưỡng em gái. Lo lắng em gái không có gì ăn, ông ta ngày ngày lên núi hái thuốc cũng sẽ vác em mình sau lưng.
Khi em gái đói bụng, ông ta sẽ dùng con dao nhỏ mang theo trên người cắt ngón trỏ, để con bé uống máu nóng của ông ta.
Tìm không thấy thức ăn, ông ta sẽ gặm bùn đất xốp và lá cây trong suốt. Quả thì giữ lại để đổi lấy sữa thú cho em gái.
Khoảng thời gian đó rất khổ, cũng rất gian nan, nhưng mỗi lần nhìn em gái ê a cười, toàn bộ mệt mỏi đều tiêu tán. Hết thảy đáng giá.
Về sau, em gái của ông ta từ từ lớn lên, có thể xuống đất đi lại, không cần ông ta cõng trên lưng. Cô bé rất nghe lời, cực kỳ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, giúp ông ta những công việc vặt vãnh, khiến ông ta cũng dễ thở hơn không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận