Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 866: Lòng như bị gai đâm

Chương 866: Lòng như bị gai đâm

“Làm thế nào mà chủ nhân biết được những thứ này?”

Tuy nhiên, dù gì Đường Uyển cũng từng ma luyện qua trong thương minh, trải qua sóng to gió lớn.

Rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo lại, không nhịn được hỏi.

Nhưng ngay cả nàng cũng không muốn thừa nhận trong giọng nói của mình có chứa sự run rẩy sợ hãi.

Cố Trường Ca nhìn nàng một cái, lắc đầu, cũng không nói nhiều: “Ngươi không cần biết những thứ này, chỉ cần nhớ kỹ những việc ta để ngươi làm là đủ rồi.”

“Vâng.”

Đường Uyển gật đầu, trong lòng tràn đầy nỗi bi ai, nhớ tới thân phận khác của Cố Trường Ca, truyền nhân Luân Hồi Cổ Thiên Tôn!

Hắn có thể hiểu thấu đáo Luân Hồi chi đạo, thấy rõ hết tất cả cũng không có gì kỳ lạ.

Chỉ là nàng không nghĩ ra, vì sao nam tử có mối quan hệ với nàng, đều sẽ xuất hiện ở mặt đối lập với Cố Trường Ca.

Bất kể là Sở Hạo, hay người được gọi là Tần Vô Nhai, nam tử mờ ảo làm đạo lữ kiếp trước của nàng, đều như vậy.

Đến cuối cùng, vậy mà nàng lại tự mình đi ra đối phó bọn hắn.

Loại cảm giác này, làm cho Đường Uyển yếu lòng mà chết.

“Ngươi về Chu Tước cổ quốc trước, nếu có chuyện gì ta sẽ phân phó lại cho ngươi sau.”

Cố Trường Ca thản nhiên nói, biết được suy nghĩ trong lòng Đường Uyển, nhưng vẫn không để ý.

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Đường Uyển rũ đầu, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ ảm đạm.

Mà sau khi Đường Uyển rời khỏi, Cố Trường Ca cũng khoát tay bảo Cơ Thanh Hiên lùi xuống dưới.

Hắn nhìn tờ giấy trong tay, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

“Bây giờ, Tử Phủ không thể từ bỏ Tử Dương Thiên Quân, mặc dù đang bị tất cả thế lực đạo thống lớn bao vây, nhưng vẫn phái cường giả tới nghĩ cách cứu hắn.”

“Nếu Thái Thượng Động Thiên thức thời, hắn biết sẽ nên làm thế nào, còn không, cũng đừng trách ta lại ra tay.”

Cố Trường Ca nhỏ giọng thì thào, ánh mắt hơi thâm thúy.

Nghĩ tới đây, Cố Trường Ca bắt đầu phân phó thủ hạ bên người, mang Tử Dương Thiên Quân đang bị bao vây bởi đám người Tử Phủ, nhốt vào trong Chu Tước cổ quốc.

Dù sao hắn dự định bắt kẻ gây ra tai họa.

Nếu cứ như thế, có thể khơi mào mâu thuẫn của Thái Thượng Động Thiên và Tử Phủ, ngược lại tiết kiệm được chút phiền phức.

Nếu như không thể, cũng có thể làm cho Chu Tước cổ quốc tai bay vạ gió, cứ bị diệt đi.

Mặc dù Cố Trường Ca nhắm đến Sở Hạo, ra tay với Chu Tước cổ quốc, nhưng vô duyên vô cớ ra tay, ngược lại sẽ làm người ta lên án.

Dù bề ngoài hắn là người đứng đầu trẻ tuổi trong chính đạo, phải giữ gìn danh dự mới được.

Huống hồ bây giờ Trường Sinh Cố gia lộ ra phong mang.

Nếu hành động của hắn quá mạnh mẽ khoa trương, tránh không được những đạo thống còn lại sẽ kiêng kị Trường Sinh Cố gia, sinh ra ý nghĩ nghi ngờ hắn.

Sau nhiều loại cân nhắc, Cố Trường Ca cảm thấy vẫn nên mượn đao giết người càng thêm phù hợp.

Về phần bên phía Sở Hạo, trước mắt mà nói, Cố Trường Ca không để ý cho lắm.

Nói cho cùng bối cảnh của Sở Hạo kém xa Tử Dương Thiên Quân.

Ngoài ra, muốn đối phó với Sở Hạo, bây giờ còn chưa vội.

Thân là khí vận chi tử, tác dụng của Sở Hạo nhiều hơn so với Tử Dương Thiên Quân.

Trước lúc này, còn chưa nghiền ép sạch sẽ, giết chết như thế cũng thật sự quá đáng tiếc.

Dù sao rau xanh như thế rất khó tìm!

Cũng chính là hai người Sở Hạo, Vô Nhai có thể cho hắn thu hoạch một chút.

“Kể từ đó, ngược lại sự việc cũng thuận lý thành chương rất nhiều, Chu Tước cổ quốc bị Tử Phủ phẫn nộ hủy diệt. Đến lúc đó nhiều lắm thì ta chỉ nói một câu thương xót, rằng không ngờ Tử Phủ lại ngoan độc như thế thôi.”

Nghĩ tới đây, Cố Trường Ca nhịn không được, nhếch miệng cười, sau đó xuất phát đi tới Chu Tước cổ quốc.

Mà đám người Huyền Vũ cổ quốc đang mật thiết chú ý tới nhất cử nhất động của Cố Trường Ca, giờ phút này cũng lộ ra tung tích.

Đơn giản hận không thể từ trên xuống dưới cả nước, pháo đưa tiễn, chiêng trống vang trời.

Rất nhiều thế gia Huyền Vũ cổ quốc, cũng nhẹ nhàng thở ra, sợ đám người Tử Phủ và Cố Trường Ca đánh nhau, làm cho tất cả bọn họ dính líu vào.

Mà bây giờ Cố Trường Ca vừa rời khỏi, dưới Huyền Vũ cổ quốc cũng an toàn hơn nhiều, không cần lo lắng hãi hùng như trước đó.

“Sư thúc, sau khi Uyển nhi rời đi, không phải đi gặp Cố Trường Ca chứ?”

Cùng lúc đó, hoàng đô Huyền Vũ cổ quốc.

Trong một tòa phủ đệ rộng lớn khí phái.

Có hai người đang thảo luận một số chuyện, nam tử đang tra hỏi, khuôn mặt anh tú, thân hình cao to, mơ hồ lộ ra khí phách bất phàm.

Chính là Sở Hạo, mà lão giả trước mặt hắn, đạo cốt tiên phong, có ba sợi râu bạc trắng, chính là vị Bạch Dương sư thúc.

Hai người rời khỏi Chu Tước cổ quốc, một đường đi theo Đường Uyển.

Sở Hạo vội vã muốn biết mục đích nàng tới đây, vì sao muốn gặp Cố Trường Ca.

Nếu như không làm rõ chuyện này, Sở Hạo cảm thấy bản thân sẽ ăn ngủ không yên.

Ngay cả tu hành nhập định cũng không thể nhập định, trong đầu tràn ngập ma chướng.

“Uyển nhi sẽ không phản bội ta, nàng có nỗi khổ tâm, bị Cố Trường Ca uy hiếp!”

Sở Hạo không nhịn được thì thào, trong lòng giống như bị gai đâm.

Mặc dù biết với tính cách của Đường Uyển, sẽ không làm ra chuyện gì phản bội hắn.

Nhưng chuyện này, đổi lại là nam nhân kia, sao có thể nhịn?

Hết lần này tới lần khác hắn lựa chọn tha thứ cho Đường Uyển, giả bộ rằng không thấy việc này.

Nghe vậy, sắc mặt của Bạch Dương cũng trở nên khó coi, chau mày, hơi cảm thán nói: “Nếu nửa đường Đường Uyển không đổi đường đi, chắc hẳn đi gặp Cố Trường Ca.”

“Phủ đệ kia chính là nơi Cố Trường Ca đang ở.”

Hắn có chút thương xót, đồng tình nhìn Sở Hạo một cái, lúc này, cũng không nghĩ ra lời khuyên gì.

Hết chương 866.
Bạn cần đăng nhập để bình luận