Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3441. Thanh Nam



Chương 3441. Thanh Nam




“Đi thôi, bây giờ chúng ta không thay đổi được gì. Cho dù mạo hiểm giết chết cái tên hắc ám sinh linh Tầm đó, rồi cũng sẽ xuất hiện tên thứ hai, thứ ba đến thống ngự, nô dịch thế giới này.”
“Hắc ám vô tận, quỷ dị cũng vô tận, trừ phi có một ngày căn nguyên của nó thật sự bị chặt đứt thì còn may ra.”
Nghe trưởng lão Tà Nguyệt Tông nói xong, nhìn đám người Cố Tiên Nhi, Lam Hân, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
“Chỉ có chặt đứt căn nguyên sao?”
Cố Tiên Nhi nhẹ giọng lẩm bẩm.
Mọi người ẩn núp thân hình, dự định rời khỏi nơi này, tránh đêm dài lắm mộng.
Tuy nhiên, điểm cuối của sa mạc lại có thủy triều đen nghịt đánh tới.
Năng lượng màu đen sôi trào mãnh liệt, giống như núi lửa phun trào, hủy thiên diệt địa, phun ra vô số đám mây hình nấm.
Cảnh tượng này vô cùng kinh người, mây đen cuồn cuộn, đất bằng nổi sóng, đá vụn bắn tung trời, mặt đất bị xé nứt, thiên địa bị ép đến chỉ còn một sợi dây, toàn bộ vũ trụ đều run rẩy.
Một bóng người như côn ngư kinh khủng hiển hiện bên trong năng lượng hắc ám như sóng lớn kia.
Đôi mắt to như ngôi sao, đỏ tươi và tàn bạo, cái miệng há rộng, đầy những chiếc răng sắc nhọn và tinh xảo, bộ râu dài màu tím nhảy múa như thác nước rủ xuống quanh miệng.
Vô số sinh linh bị khí tức đó ép đến cột sống cũng muốn nát, thần hồn sụp đổ, sợ hãi đến cực hạn.
“Hẳn đây chính là sinh linh hắc ám tên Tầm. Quả nhiên cường đại dị thường…”
Người của Tà Nguyệt Tông nhịn không được mà giật mình.
“Làm sao nó phát hiện được chúng ta? Không đúng, cũng không phải vì chúng ta, nó đang đuổi giết một người.”
Trưởng lão vừa nói xong, ánh mắt như ngọn đuốc, có phù văn cổ xưa hiện lên, nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong năng lượng hắc ám xoay tròn.
Các trưởng lão còn lại cũng chú ý đến, bên trong sương mù nồng đậm có một bóng người đang chạy trốn, vô cùng mảnh mai.
Mặc dù nhìn có chút chật vật nhưng người này vẫn di chuyển rất linh hoạt, tránh được công kích của sinh linh hắc ám kia.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người đang ẩn núp, dự định lặng yên rời đi phải do dự.
Lam thúc và Tạ Đình Ngọc vẫn lạnh lùng và bình tĩnh, cũng không có ý định tiến lên cứu giúp.
Cố Tiên Nhi cau chặt lông mày. Tính cách của nàng khiến cho nàng không thể thấy chết mà không cứu, nhất là đối phương đang đối mặt với sự truy sát của sinh linh hắc ám.
“Tiền bối, người có cách gì không?”
Nàng nhìn về phía nữ nhân áo trắng.
“Ta còn chưa khôi phục ký ức, cũng không am hiểu chiến đấu, nhưng ta có thể thử một chút.”
Nữ nhân áo trắng nghe xong, hơi do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.
Dứt lời, mũi chân của nàng điểm một cái, bóng người rất nhanh biến mất ngay tại chỗ.
Điểm cuối của sa mạc, bên trong năng lượng màu đen mênh mông ngập trời, bóng người mảnh mai đang chạy trốn dường như có chút kinh ngạc và chấn động, sau đó liền thấy hư không bên cạnh trở nên mơ hồ, một tay áo trắng như tuyết ló ra, quấn chặt vòng eo của nàng mấy vòng.
Sau đó, vèo một tiếng, tay áo mang nàng biến mất.
“Lại có đồng bọn?”
Sinh linh hắc ám kia không nghĩ đến trong lúc nó đang truy sát, đến thời điểm mấu chốt lại bị người ta cứu đi, khiến cho nó vô cùng tức giận nhưng cũng rất cẩn thận, cũng không dám mạo hiểm. Sau khi nổi giận gầm lên một tiếng, nó liền cưỡi mây đen cuồn cuộn rời đi, không tiếp tục đuổi theo nữa.
“Cũng may không làm nhục sứ mệnh.”
Nữ nhân áo trắng nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh đám người Cố Tiên Nhi.
Bên trong tay áo của nàng chính là nữ nhân mảnh mai bị sinh linh hắc ám truy sát vừa nãy.
Nữ nhân mảnh mai mặc trường bào màu xanh rộng, mái tóc cài mộc trâm, hơi rối một chút, ngũ quan đoan chính, ánh mắt đặc biệt thanh tịnh, vô cùng sáng.
Sau khi chấn kinh, nàng rất nhanh kịp phản ứng, chắp tay nói lời cảm kích mọi người.
Người của Tà Nguyệt Tông có chút hiếu kỳ nhìn nữ nhân mặc trường bào màu xanh lai lịch không rõ, không biết vì sao nàng lại bị sinh linh hắc ám chém giết.
Nữ nhân mặc trường bào màu xanh giải thích.
Nàng tên Thanh Nam, từ nhỏ đi theo sư tôn nội tu ở đạo quan trong núi sâu.
Mấy chục năm trước, sau khi sinh linh hắc ám tên Tầm đến làm hại các nơi, tàn sát bát phương, chiến hỏa cũng theo đó mà lan đến Thanh Hư Quan của nàng…
Để trì hoãn thời gian trốn thoát cho nàng, sư tôn của nàng đã không ngần ngại quyết chiến đến chết với sinh linh hắc ám đó, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bại.
Nàng đã khổ luyện trong suốt những năm qua, cố gắng tìm cơ hội để giết sinh linh hắc ám kia, báo thù cho sư tôn của nàng.
Lần này, nàng bị Tầm truy sát cũng bởi vì nàng tìm được một cơ hội, ý đồ ám sát nó, nhưng nàng đã đánh giá cao thực lực của mình.
Nếu không được đám người Tà Nguyệt Tông cứu, đoán chừng nàng đã táng mệnh trong miệng của Tầm, đi theo sư tôn xuống hoàng tuyền.
Đám người Tà Nguyệt Tông nghe xong, ai nấy đều im lặng.
Điều này khiến cho bọn họ nghĩ đến tình huống của Tà Nguyệt Tông lúc đó. Nếu không nhờ tông chủ, lão tổ kìm chân sinh linh hắc ám, bây giờ làm gì còn bọn họ nữa chứ?
Đối với nữ nhân tên Thanh Nam trước mặt, bọn họ hoàn toàn đồng cảm.
“Chỉ hận tu vi của ta quá thấp, thật sự không thể báo thù cho sư tôn. Nếu không, ta sẽ lấy máu của mình giết chết sinh linh hắc ám kia…”
Nữ nhân mặc thanh bào thở dài nói, trong giọng nói mang theo sự bất lực thật sâu, không thể làm gì. Hết chương 3441.



Bạn cần đăng nhập để bình luận