Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3731. Người trong quan tài



Chương 3731. Người trong quan tài




Nghe nói Tam Thanh Đạo Chủ có ba người, người nào cũng đều là nhân vật Lộ Tận. Ba người hợp lực bày ra đại trận Tam Thanh Tam Tài, thậm chí có thể bộc phát sức mạnh vô thượng của Chân Lộ Lĩnh Vực.
Thủ đoạn của bọn họ rất nhiều, thực lực còn cao hơn cả nhân vật Lộ Tận. Cho đến hôm nay, chư thiên các giới, trong vô số vũ trụ văn minh còn có di trạch truyền thuyết tồn tại.
Khi nàng còn ở Sơn Hải chân giới, nàng đã nghe qua truyền thuyết của bọn họ, giống như một vầng mặt trời huy hoàng không tắt, ánh sáng chiếu rọi các ngõ ngách của trăm tỷ thời không vũ trụ.
Nhân vật như vậy, nàng thật sự có thể nhìn thấy sao?
Cho dù Vương Ốc Chân Quân đối mặt với một nhân vật Lộ Tận như Hỏa Thần Chúc Dung vẫn không thèm để ý, chỉ chắp tay nói: “Chúc Dung đạo hữu không cần tức giận, bần đạo không có ác ý.”
Ông ta nói xong, một luồng Phật quan chiếu rọi hiển hóa, phạn âm vang vọng bầu trời, các đại vũ trụ dường như cũng hô ứng. Một phương Phật quốc sáng chói xuất hiện, trong đó hình như có ba ngàn Phật Đà, hàng trăm triệu Bồ Tát, vô số La Hán.
Loại ánh sáng đó bao phủ hàng trăm tỷ vũ trụ, có từ bi, có thấu triệt, có trí tuệ… sự giao thoa của các chân lý vi diệu khác nhau khiến con người thần phục, nhịn không được phải quỳ phục lễ bái.
Mắt thường thôi cũng có thể nhìn thấy vật chất màu bạc sáng chói nồng đậm, muốn ngưng tụ thành hải dương chân thật. Đây là tín ngưỡng chi lực dày đặc mà Phật quốc tích lũy được trong năm tháng dài đằng đẵng vừa qua.
Con ngươi Hỏa Thần Chúc Dung co rút lại. Khi Phật quang hạo đãng vẩy xuống, một pháp thân giống như cân bằng với vũ trụ hiển hóa. Phạn âm đầy trời bên cạnh hóa thực, xuất hiện bể khổ của chúng sinh, có Phật quốc bỉ ngạn, cũng có Địa ngục cực khổ vô tận.
“Chúc Dung đạo hữu chớ vội. Trên người nữ tử sau lưng ngươi có nạn quấn thân, cực khổ vô thiên, bị thiên ý vứt bỏ, vạn Phật ghét bỏ. Mời ngươi đưa nàng cho chúng ta, ngã Phật từ bi sẽ độ hết cho nàng, để nàng rời xa hết thảy, nhưng không tổn thương đến nàng.”
Sự xuất hiện của pháp thân đã khuấy động một vùng khu vực. Phạn âm như biển, bên cạnh có thể thấy được vô số Phật giới vờn quanh. Bên trong mỗi Phật giới có thể nhìn thấy ức vạn tín đồ sinh linh ngày đêm cầu nguyện, tụng niệm kinh văn.
“Độ Thế Bồ Tát…”
Hỏa Thần Chúc Dung hừ lạnh: “Như Lai Phật Quốc của ngươi cũng muốn cản ta đến Phạt Thiên Minh sao? Nếu muốn ra tay, ngươi cứ việc thử một chút. Chỉ là Phật Chủ sau lưng ngươi chỉ phái một Bồ Tát là ngươi, ông ta đang khinh thường ta sao?”
Đây là một Bồ Tát chân chính, tu vi đạt đến Tổ Đạo cảnh đỉnh phong. Còn Vương Ốc Chân Quân thì có cơ hội chạm vào Lộ Tận Lĩnh Vực.
Nhưng trong mắt Hỏa Thần Chúc Dung, không thành Lộ Tận thì không phải đối thủ của ông ta.
Những người này đã quá khinh thường ông ta rồi.
Diễm Cơ cau chặt chân mày, không khỏi giật mình. Chẳng lẽ bọn họ là vì nàng mà đến?
Vương Ốc Chân Quân, Độ Thế Bồ Tát chặn đường phía trước Hỏa Thần Chúc Dung, nói:
“Đạo huynh cần chi phải chấp mê bất ngộ. Bây giờ mà ngươi còn có ý định đến nơi cấm kỵ chi địa còn phải tị húy, nhiễm phải nhân quả không rõ. Một thân đạo pháp của ngươi tu không dễ, cần chi phải cố chấp chứ?”
“Thiên ý khó vi phạm, chúng ta thuận theo thiên ý mới là đúng lý. Mong rằng vị kia sau lưng đạo huynh đừng đi sai. Nếu không, trước khi thiên địa kỷ nguyên kết thúc, người đó sẽ thân tử đạo tiêu.”
Hỏa Thần Chúc Dung nghe ra được ý tứ của bọn họ, cười lạnh một tiếng: “Làm sao? Dựa vào các ngươi mà cũng muốn thuyết giáo Lực Chủ đại nhân của ta? Ngay cả Phật Chủ, Tam Thanh Đạo Chủ của các ngươi đến đây cũng không có tư cách.”
Lực Chủ nắm giữ lực chi quyền bính, uy năng vĩnh viễn cao hơn các thiên đạo quyền hành khác.
Bất cứ ai cũng phải kiêng kỵ.
Vương Ốc Chân Quân, Độ Thế Bồ Tát than nhẹ một tiếng, hình như đã sớm có đoán trước: “Đạo hữu đúng là chấp mê bất ngộ.”
Một luồng sát khí ngút trời xuất hiện. Thời không vô tận, vô số vũ trụ dường như cũng sụp đổ dưới luồng sát khí này. Một gương mặt mơ hồ không rõ, một sinh linh không nhìn thấy chân thân đột nhiên xuất hiện.
Ông ta chỉ mặc một bộ áo bào xám đơn bạc, trên cổ tay cổ chân mang theo xiềng xích đen nhánh. Khi ông ta đi lại, chúng phát ra tiếng thế giới va chạm ầm ầm.
Đôi mắt của ông ta khô héo, mái tóc rối bù che khuất gương mặt, tựa như có hàng tỷ vũ trụ và hàng nghìn tỷ sinh vật bị chôn vùi trong đó. Đại đạo giống như gào thét sau lưng ông ta. Phía sau lưng ông ta có một quan tài cực lớn màu đen đang kéo lê, sức mạnh thiên địa dường như không gánh nổi quan tài đó. Tất cả ánh sáng đều bị hấp thu hết hầu như không còn.
“Hỏa Thần Chúc Dung, lúc trước ngươi chẳng qua chỉ là một Tiên Thiên Ngũ Hành Thần nho nhỏ. Bây giờ ngươi cũng đã bước vào Lộ Tận Lĩnh Vực rồi.”
Bên trong quan tài màu đen truyền ra âm thanh tĩnh mịch, nghe tựa như có vô số thế giới vũ trụ đang sụp đổ, làm cho thần hồn của người ta cũng phải rạn nứt.
Vương Ốc Chân Quân, Độ Thế Bồ Tát hiển nhiên kiêng kỵ thân ảnh bên trong quan tài. Hết chương 3731.



Bạn cần đăng nhập để bình luận