Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 890: Thết yến

Chương 890: Thết yến

"Con đường tu hành….."

Nghe vậy, tất cả mọi người đều khiếp sợ, sau đó cả đám kịp hoàn hồn lại, trên mặt lộ ra sự hâm mộ.

Trước khi đi vào thế giới này thì bọn hắn hoàn toàn không tin tưởng vào sự tồn tại của tiên nhân.

Mà những thứ rõ ràng trước mắt đã đánh nát thế giới quan của bọn hắn, thế gian này có tiên nhân, cưỡi mây đạp gió, hái trăng bắt sao, không gì làm không được.

Nghĩ tới đây, bọn hắn vô cùng hâm mộ Tiêu Nhược Âm.

"Thì ra là thế, rất nhanh thì ngươi và ta sẽ không phải là người cùng thế giới…."

Khóe miệng của Giang Thần đắng chát, hắn đã nghĩ thông suốt hết thảy, không bao lâu nữa thì Tiêu Nhược Âm sẽ trở thành tiên nhân cao cao tại thượng như người áo trắng kia, nhìn xuống bọn hắn như những con kiến hôi, không còn là người cùng một thế giới.

Nhưng rất nhanh, hắn nhớ tới phi thuyền bằng đồng thần bí của bản thân, như vậy chính mình cũng có thể tu hành hay không?

Trong lòng Giang Thần đột nhiên bốc cháy hi vọng.

"Tiêu nữ thần, ngươi có thể tu hành, vậy chúng ta cũng có thể tu hành sao? Chúng ta cũng muốn bước lên con đường tu hành."

Bọn người Ngưu Điền đều nhìn về phía Tiêu Nhược Âm, trên mặt chứa đựng chờ mong.

"Yêu cầu của tu hành rất hà khắc, ta cũng được Cố công tử trợ giúp, nếu không thì không có cách nào bước lên con đường tu hành được…."

Tiêu Nhược Âm nói, nàng không đành lòng đánh nát hi vọng của mọi người, nhưng cuối cùng cũng nói điều kiện về tu hành cho bọn họ biết.

Sau khi đám người Giang Thần, Ngưu Điền, Vương Ngưng nghe xong, phản ứng đầu tiên hoàn toàn y hệt nàng trước đó, ai nấy đều ngây người tại chỗ, rơi vào tuyệt vọng.

"Thiên phú tư chất, công pháp tu hành, tu hành tài nguyên…."

Giang Thần thì thào lặp lại, trong lòng như có một đám lửa đang thiêu đốt!

"Tiêu cô nương, thiếu chủ đã chuẩn bị tiệc rượu, mời ngươi và đồng bạn cùng đến."

Mà lúc này, một sinh linh có dáng dấp đáng sợ, cả người đều là vảy y màu xanh bỗng nhiên xuất hiện rồi thông báo cho Tiêu Nhược Âm.

Tất cả mọi người giật nảy mình, cảm giác không hít thở nổi, khí tức của sinh linh cao lớn trước mắt này thật sự là quá kinh khủng.

"Ta đã biết, lập tức tới ngay."

Tiêu Nhược Âm lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười đáp lại.

Nghe vậy, sinh linh kia cười toét miệng nói, "Vậy thì xin đợi Tiêu cô nương đến."

Dứt lời, hắn lập tức biến mất không thấy, cũng không biết là vô tình hay cố ý, toàn thân đám người Giang Thần, Ngưu Điền chảy mồ lạnh không ngừng.

"Nhược Âm, hắn nói cái gì vậy?" Giang Thần nhịn không được hỏi.

"Hắn nói Cố công tử chuẩn bị tiệc rượu cho chúng ta, bảo ta mang mọi người đến." Tiêu Nhược Âm giải thích.

"Cố công tử còn chuẩn bị cả tiệc rượu cho chúng ta? Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta thật sự là dính ánh sáng của Tiêu nữ thần!"

"Vị Cố công tử này thật sự không phải người xấu! Xem ra hắn muốn bồi thường cho hiểu lầm trước đây."

Nghe nói như thế, đám người đều phấn chấn, cười nói liên tục. Bọn hắn còn chưa nếm thử tiệc rượu ở thế giới này đâu, vừa vặn có thể tăng thêm chút kiến thức.

Giang Thần thì chỉ yên lặng không nói gì.

Rất nhanh, Tiêu Nhược Âm dẫn mọi người đi tới nơi tổ chức tiệc rượu, ven đường thấy rất nhiều cảnh tượng, khiến cho ai nấy đều run sợ không thôi.

Nhất là khi bọn họ nhìn thấy những tòa cung điện nguy nga như Thiên Khuyết cung điện, không khỏi hiện lên sự kính sợ từ tận đáy lòng.

Đây là sức mạnh to lớn đến cỡ nào mới có thể xây dựng ra kiến trúc hùng vĩ như thế.

"Nghe Cố công tử nói, hiện tại chúng ta là đang ở trên cổ chiến thuyền, không phải là ở trên mặt đất….." Tiêu Nhược Âm giải thích cho mọi người, giọng nói không khỏi mang theo sự thán phục.

Trên đường có không ít người lộ vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, nhao nhao trò chuyện với Tiêu Nhược Âm.

"Tiêu nữ thần, một hồi gặp vị Cố công tử kia, ngươi có thể nói thay chúng ta vài lời không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, nể mặt chúng ta là bạn học, ngươi hãy giúp chúng ta một chút đi, cầu xin ngươi đấy!"

"Cái này….."

Tiêu Nhược Âm nhíu mày, có chút chần chờ, nàng lo lắng thỉnh cầu quá nhiều sẽ chọc Cố Trường Ca không vui.

"Ta sẽ cố gắng."

Nhưng đối diện với những thỉnh cầu, nàng vẫn không từ chối được.

Kông bao lâu, đám người đã đi vào trong điện.

Các loại linh quả và thức ăn cũng được bày lên theo thứ tự, ngay cả rượu cũng tản ra mùi thơm mê người, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Các loại trái cây óng ánh sáng long lanh tản ra hào quang mờ mịt, vô cùng thần bí.

"Tới rồi?"

Cố Trường Ca ngồi ở chủ vị, mỉm cười nói.

"Làm phiền Cố công tử an bài những thứ này." Tiêu Nhược Âm hơi chút xấu hổ.

"Không sao, đây là chút biểu lộ cho sự áy náy của ta." Cố Trường Ca cười nói.

"Đồng bạn của ngươi chỉ là phàm nhân, còn chưa tu hành, nếu để cho bọn hắn ăn những thức ăn có chứa linh khí thì không chừng sẽ bạo thể mà chết."

"Cho nên ta đã chuẩn bị một bàn khác cho mọi người."

Dứt lời, hắn chỉ sang bên cạnh, cách yến hội không xa, nhưng mà thức ăn đồ uống trên bàn đơn giản hơn nhiều, tất cả đều là đồ ăn của giới Phàm Trần.

"Cảm ơn Cố công tử."

Tiêu Nhược Âm không thấy có gì không đúng, nàng quay sang giải thích cho đám người Giang Thần, Ngưu Điền.

Sự cẩn thận và chu đáo của Cố Trường Ca làm nàng có chút cảm động, ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt như vậy mà hắn cũng suy xét tới rồi.

Mặc dù đám người Ngưu Điền có chút đáng tiếc khi không được ăn các loại trái cây ẩn chứa linh khí, nhưng mà mọi người cũng biết người ta là suy xét cho mình, cho nên hảo cảm đối với Cố Trường Ca cũng tăng lên rất nhiều.

Như vậy những gì mà Tiêu Nhược Âm nói với bọn họ trước đó hẳn là không có vấn đề gì.

Cố Trường Ca không có ác ý với bọn hắn.

Hết chương 890.
Bạn cần đăng nhập để bình luận