Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1590: Xem ai có thể cứu ngươi nào?

Chương 1590: Xem ai có thể cứu ngươi nào?

"Ha ha, đúng thế, ngài chắc chắn không nhớ rõ rồi, dù sao đó chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi, đối với ngài thì đó như là bóp chết một con kiến vậy, nhưng hắn là đệ đệ của ta, ta không thể không báo thù cho hắn được."

Nam tử trẻ tuổi có sẹo ngửa mặt cười lớn, như muốn trút hết phẫn nộ cùng cừu hận ra ngoài vậy.

"Ngươi ngậm máu phun người, ta chưa từng làm chuyện như thế." Thác Bạt Tinh Vũ phẫn nộ vô cùng.

"Đừng nói nhiều nữa, hôm nay ta sẽ báo thù cho đệ đệ kia."

"Nhưng trước đó cũng có thể 'thưởng thức' Tinh Vũ tiểu thư một tý, vậy là mãn nguyện rồi."

Nam tử mặt sẹo cười ha hả, không muốn nói nhảm nữa, vung đao xông về phía trước.

Đao khí đáng sợ, mang theo sát khí bổ đến, như từng cơn sóng biển bao phủ, liên miên không dứt, ngay cả mây trên trời cũng bị xoắn nát.

"Các người rốt cuộc là người phương nào?"

"Ta và các ngươi vốn không oán không cừu!"

Thác Bạt Tinh Vũ nhảy ra sau để né tránh, vẻ kinh sợ hiện rõ trên mặt, chỉ trong chớp mắt giao thủ mà nàng đã cảm giác khí huyết bản thân quay cuồng, thương thế tái phát.

Nàng không ngờ bản thân hoàn toàn không phải đối thủ của tên mặt sẹo trước mắt này.

Đối phương chắc chắn không phải là hạng người vô danh.

Tuy bây giờ nàng vẫn đang bị trọng thương, nhưng thực lực vẫn đủ để quét ngang những tuổi trẻ chí tôn trong Đại Du.

Tên nam tử tự nhiên xuất hiện, muốn báo thù cho đệ đệ này mạnh một cách quá đáng.

"Ta chỉ là một người ca ca muốn báo thù cho đệ đệ mình mà thôi, hôm hay không ai có thể cứu ngươi được."

Nam tử mặt sẹo không muốn nói nhiều, tiếp tục động thủ, trường đao trắng như tuyết hiện lên trong tay hắn, chém đến liên tục, tựa nhiên Thiên Long cuộn mình, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Đao khí này ẩn chứa sát khí đến cực hạn, nếu không tru diệt ngàn vạn người thì không thể sỡ hữu.

Một ngọn núi lớn không chịu đựng được mà đã nứt ra, bị đao khí đáng sợ kia chém trúng nên xuất hiện một khe nứt lớn, đáng sợ vô cùng.

"Oanh!"

Sắc mặt Thác Bạt Tinh Vũ biến đổi, ngọn núi mà nàng đang đứng đang bị những đao khí này chém đến, sụp đổ liên tục.

Sau đó đỉnh núi sụp đổ, đá vụn bay khắp trời, bụi mù bao phủ khắp nơi, ảm đạm vô cùng.

Trong núi lớn vô tận, rất nhiều động vật đều đang hoảng sợ và chạy trốn ra tứ phương, hỗn loạn tưng bừng.

Có nhiều mãnh thú còn sợ đến mức phủ rạp trên mặt đất, run rẩy không ngừng.

"Uỵch uỵch...."

Rất nhiều loài chim bay lên, muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này.

Thế nhưng khi bọn chúng vừa bay lên không trung thì đã bị những sát khí tràn ngập trong thiên địa nghiền nát.

Thần hình câu diệt, không còn sót lại tý nào.

Chỉ còn có sương máu lượn lờ, sát ý như đao, như muốn chém chết hết những sinh mệnh hữu hình hoặc bất kỳ sinh vật nào bước vào đây, như một lĩnh vực huỷ diệt.

"Oa...."

Thác Bạt Tinh Vũ vốn đã không phải là đối thủ của tên nam tử kia, chỉ sau mấy chiêu đã ho ra máu liên tục, chỉ có thể hoá thành một đạo thần hồng bỏ chạy về nơi xa.

Nội tâm của nàng kinh hãi vô cùng, thực lực của đối phương chắc chắn có thể xếp vào hàng đầu trong các thiên kiêu tham gia Đại Hội Đi Săn này.

Nhưng hắn vẫn chọn lúc nàng thụ thương để động thủ, cẩn thận như thế chắc chắn không phải là người bình thường.

"Trốn đi, xem ai có thể cứu ngươi nào."

Thần sắc nam tử mặt sẹo lạnh lẽo vô cùng, cầm Thiên Đao trong tay nhanh chóng đuổi theo.

Ngàn ngàn vạn vạn đạo đao khí chém đến, nghiền nát tất cả mọi thứ, bổ cả sơn mạch phía trước ra, mọi vật hoá thành tro tàn, thanh thế khủng bố cực kỳ.

Một màn này cũng khiến rất nhiều người ở ngoại giới chú ý đến.

Mặc dù là ban đêm nhưng ai nấy ở đây đều có tu vi cao thâm, đều có thể nhìn thấy cảnh tượng được hiện hoá bên trong Ngũ Thải Linh Lung Huyền Hoàng Bảo Tháp.

Bởi vì dung mạo của Thác Bạt Tinh Vũ xuất chúng, thiên phú cường đại nên trong đế đô nàng cũng có một ít danh tiếng.

Phụ thân của nàng lại còn là trọng thần đương triều, quyền thế ngập trời.

Cho nên rất nhiều người đều không quá xa lạ gì nàng, khi thấy những việc này thì vô cùng kinh sợ.

Lúc này bên trong đại hoang nàng đang tao ngộ một nguy cơ rất lớn, bị nhiều người vây công, bị thương liên tục, khí tức uể oải, chỉ có thể trốn ra xa.

Tên nam tử cầm đầu kia thậm chí còn dám buông lời muốn nếm thử tư vị của Thác Bạt Tinh Vũ.

Không thể không nói hắn gan to bằng trời.

Lời này không khác nào chọc giận Thác Bạt Vân Thiên, hạ tràng chắc chắn vô cùng thảm.

Dù hắn có thể còn sống đi ra khỏi đại hoang thì chắc chắn hắn không thể còn sống để trở lại đế đô.

Mặc dù nam tử mặt sẹo nói là hắn vì báo thù để truy sát Thác Bạt Tinh Vũ, nhưng trong mắt các đại thần Đại Du thì việc này không quan trọng lắm.

Có thể đi đến đây thì có ai mà không từng nhuốm máu của sinh linh vô tội chứ?

"Tình cảnh của Thác Bạt Tinh Vũ đang rất nguy hiểm, với trạng thái của nàng bây giờ thì chỉ nửa khắc sau sẽ bị đuổi kịp."

Một vị đại thần trầm giọng nói, mặc dù Thác Bạt Tinh Vũ đã sử dụng một kiện bí bảo cực kỳ trân quý để đào mệnh, nhưng pháp lực của nành cũng chỉ có hạn.

Một khi pháp lực của nàng hết thì cũng là lúc nàng bị đuổi kịp, sau đó là chịu nhục rồi bị giết.

Thấy thế thì không ít người đều nhìn về phía phụ thân của Thác Bạt Tinh Vũ, cũng chính là Trấn Quốc Đại Tướng Quân hiện nay, Thác Bạt Vân Thiên.

Hết chương 1590.
Bạn cần đăng nhập để bình luận