Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 878: Tiêu Nhược Âm

Chương 878: Tiêu Nhược Âm

Những thứ Ngưu Điền nói tới thật ra hắn đều biết, chỉ có mấy lời, Giang Thần cũng không biết phải nói thế nào nên dứt khoát cũng không nhiều lời.

Lúc ấy, phi thuyền thanh đồng chở bọn hắn và tất cả mọi người tới đây thật ra là từ trong cơ thể hắn lao ra.

Tia sáng đó đột nhiên đánh trúng vào hắn, sau đó trong cơ thể hắn có một sự biến hóa huyền diệu khó tả, ngay sau đó phi thuyền lập tức xuất hiện, chở tất cả mọi người trực tiếp đi xa.

Chuyện này, ngoại trừ Giang Thần ra thì những người còn lại đều không biết.

Cho tới bây giờ, Giang Thần cũng còn không rõ ràng, vì sao trong cơ thể mình sẽ xuất hiện thứ như vậy.

Mà lúc này, giống như là nghe được hai người bọn hắn nói chuyện, một bên khác, Tiêu Nhược Âm cũng nghiêng đầu lại, nhìn về phía Giang Thần nói: "Ngươi có cách gì có thể giúp tất cả chúng ta rời khỏi nơi này sao?"

Nghe được vấn đề của nữ thần, Giang Thần cũng nhìn lại, cười nói, "Biện pháp thì có, chỉ là ta cảm thấy cần tốn chút thời gian, trước tiên phải học được ngôn ngữ của bọn hắn rồi tính."

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Nhược Âm hơi động một chút, giống như nghĩ tới điều gì, nhưng vẫn lắc đầu một cái nói: "Ta chỉ lo lắng không có thời gian."

Sắc mặt Giang Thần cũng yên lặng xuống, bọn hắn đối mặt với những luyện khí sĩ cường đại thần bí này, ngay cả nửa phần cơ hội chống cự cũng không có.

Chứ nói chi là trong những luyện khí sĩ này còn ẩn núp tồn tại càng thêm cường đại, thậm chí Giang Thần cảm thấy, nếu tồn tại như thế mà ở tinh cầu trước kia của hắn, có thể một người hủy diệt thế giới.

Loại tồn tại như này, bọn hắn sao có thể chống lại?

Lúc này, hắn chỉ có thể khẩn cầu, hi vọng cái phi thuyền thần bí kia lại lần nữa xuất hiện, chở tất cả mọi người bọn hắn thoát khỏi nơi đây.

"Thật ra, cái thế giới này... Từng xuất hiện trong mộng của ta."

Mà lúc này, Tiêu Nhược Âm giống như suy nghĩ xong chuyện gì, bỗng nhiên lên tiếng nói.

Nhưng vừa nghe đến đây, Giang Thần và Ngưu Điền lập tức bị khiếp sợ.

"Cái gì?"

Giang Thần trừng to mắt, đơn giản khó mà tin được lỗ tai của mình, Tiêu Nhược Âm nói nơi này từng xuất hiện trong mộng của nàng? Chẳng lẽ nàng đã sớm biết hướng đi của cái di tích kia, nàng đã sắp xếp tất cả?

Tiêu Nhược Âm thấy hai người chấn kinh, khó mà tin được, nên nàng còn muốn nói cái gì.

Nhưng ngoài địa lao đã có âm thanh truyền đến, nàng tranh thủ thời gian ngậm miệng lại, quay đầu nhìn sang.

Bọn người Giang Thần nghe được động tĩnh này cũng nhìn sang, trong ánh mắt mang theo cảnh giác, cảm xúc bất an sợ hãi, phía sau lưng tất cả đều là khí lạnh.

"Là nữ nhân váy đen lúc trước đã bắt tất cả chúng ta..."

Ngưu Điền thấp giọng nói một câu, chú ý tới hai người ngoài đại lao đang chậm rãi đi vào.

Nữ nhân váy đen dáng người cao gầy, trên mặt có một chiếc lụa mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt trong như nước, đại mi như thúy, cho người ta một loại cảm giác nhã nhặn, có một loại vụ khí mơ hồ lượn lờ, làm cho người ta khó mà thấy rõ xung quanh nàng.

Nhưng cảm nhận qua nàng đáng sợ, nhất là tận mắt nhìn thấy bản thân bạn học chết thảm trên tay nàng.

Bọn người Giang Thần đương nhiên sẽ không dám xem thường, cho là nàng sẽ là người tốt lành gì.

Mỹ nhân rắn rết!

Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người.

Nhưng làm cho bọn người Giang Thần cảm thấy khiếp sợ là, hôm nay, nữ nhân váy đen lại đi sau lưng một nam tử trẻ tuổi.

Từ thần thái của nàng thì hiển nhiên nàng đối với bạch y nam tử kia vô cùng tôn kính.

Phải biết trước lúc này, ấn tượng của nữ tử váy đen cho tất cả bọn hắn đều là cường thế tôn quý, mang theo hiển hách uy nghiêm, giống như nữ vương.

Nam nhân mặc áo trắng này đến cùng có thân phận gì?

Ở trong mắt bọn hắn, toàn thân nam tử mặc áo trắng này giống như phát sáng, tiên ý sáng chói, ngay cả sợi tóc cũng trong suốt như mực, nhìn vô cùng siêu nhiên và thần thánh, giống như tiên nhân ở phía trên Cửu Thiên trong thần thoại.

Trong con ngươi thâm thúy, thậm chí không nhìn ra bất kỳ hỉ nộ biến hóa gì, cũng không nhìn thấy bất kỳ tâm tình chập chờn nào, giống như một vũng đầm sâu.

Loại cảm giác này làm cho bọn hắn cảm thấy giống như là đang dò xét bọn hắn như những con kiến.

Bọn người Giang Thần, Ngưu Điền nhịn không được rùng mình một cái, rõ ràng không cảm nhận được bất kỳ ác ý gì nhưng lại không nhịn được sinh ra sợ hãi lớn như vậy, giống như sinh tử cũng bị nhìn ra.

Người tới, chính là Cố Trường Ca và Hắc Nhan Ngọc.

"Chủ nhân, bọn hắn chính là đám người thần bí lúc ấy ta bắt được trong Tiên Cổ cấm khu. Nhưng trong lúc đó bởi vì một ít chuyện nên đã chết không ít người."

Giọng nói của Hắc Nhan Ngọc tràn đầy ngọt ngào, cung kính nói với Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca gật đầu, ánh mắt rất bình tĩnh.

Sau đó, hắn nhìn về phía trước mắt bọn người Giang Thần, nhất là dừng lại trên người Giang Thần và Tiêu Nhược Âm một chút, sau đó hỏi nói, "Các ngươi có muốn còn sống ra ngoài hay không?"

Vẻ mặt bọn người Giang Thần, Ngưu Điền vô cùng nghi hoặc, nghe không hiểu Cố Trường Ca đang nói cái gì.

"Chủ nhân, bọn hắn nghe không hiểu lời nói của chúng ta." Hắc Nhan Ngọc nghe vậy giải thích nói, nàng tưởng là Cố Trường Ca không biết việc này.

Nhưng Cố Trường Ca cũng không để ý tới nàng, ánh mắt nhiều hứng thú nhìn lên người Tiêu Nhược Âm: "Có ý tứ, ngươi nghe hiểu ta đang nói cái gì không?"

Tiêu Nhược Âm nghi hoặc nhìn hắn, giống như giống như nghe không hiểu hắn đang nói gì:

"Ta thích người thông minh, người thông minh biết lúc này phải làm gì." Cố Trường Ca từ tốn nói.

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Nhược Âm nhịn không được hơi thay đổi.

Trong nháy mắt, cả ngươi nàng như là bị một bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu, căn bản không thở nổi, đơn giản muốn ngạt thở.

Khiến nàng cảm nhận được một loại sợ hãi đáng sợ.

Nàng cũng không biết Cố Trường Ca sao có thể biết những thứ này, rõ ràng nàng ngụy trang che giấu rất tốt.

"Muốn sống ra ngoài không?" Khóe miệng Cố Trường Ca lộ ra nụ cười thản nhiên, lại hỏi một lần nữa.

Tiêu Nhược Âm yên lặng, sau đó dùng ngôn ngữ của thế giới này trả lời, "Muốn."

Hết chương 878.
Bạn cần đăng nhập để bình luận