Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1593: Tam ca

Chương 1593: Tam ca

"Thì ra là thế, sức quan sát của Trường Ca thiếu chủ thật khiến bản hoàng bội phục."

Sau khi nghĩ thông suốt thì Du Hoàng không khỏi thán phục một tiếng.

Sau đó hắn lại quan sát Thác Bạt Tiêu Dao, hiếu kỳ biểu hiện tiếp theo của hắn.

Cố Trường Ca mỉm cười, không nói nhiều, chỉ là hứng thú hơn một tý.

Vừa rồi hắn chỉ thuận miệng mà thôi.

Du Hoàng có thể từ đó mà nghĩ thông suốt mới ngoài dự liệu của hắn.

Lúc này trong đại hoang thì Thác Bạt Tiêu Dao vẫn chưa biết bản thân được nhiều người dòm ngó như thế.

Hắn hoá thành một vệt sáng, rời đi, chạy về hướng của Thác Bạt Tinh Vũ một cách nhanh chóng.

Sau khi do dự một lúc thì hắn không suy nghĩ nhiều nữa.

Dù sao thời cơ gấp gáp, hắn trễ một giây thì Thác Bạt Tinh Vũ sẽ nguy hiểm hơn một phần.

Thân làm ca ca, hắn không thể nào để muội muội của mình lâm vào nguy hiểm được, nếu hắn thấy chết không cứu thì hắn cũng sẽ sản sinh tâm ma, ảnh hưởng tới việc tu hành sau này.

"Bất kể là ai tính toán ta trong bóng tối thì chỉ cần ta chạy đến một cách lén lút, âm thầm giải quyết những phiền phức kia, sau đó nhờ nha đầu Tinh Vũ giữ bí mật là được, chắc hẳn vẫn còn có thể cứu vãn."

"Hy vọng ngoài kia ít người chú ý đến ta, nếu không những công sức giấu diếm bao năm nay liền bỏ sông bỏ bể."

Thác Bạt Tiêu Dao tự an ủi bản thân mình.

Dù sao trong đế đô hắn chỉ là một người bình thường, lúc này ai sẽ chú ý hắn chứ.

Đương nhiên đây là điều hắn mong muốn nhất, cũng là có lợi nhất cho hắn,

Hắn hoàn toàn không biết dưới sự dẫn đạo của Cố Trường Ca thì gần như tất cả mọi người đều đã tập trung sự chú ý lên hắn.

Ngay cả biến hoá trên mặt hắn khi nãy mọi người cũng đã thấy được.

Chính Ngũ Thải Linh Lung Huyền Hoàng Tháp là thứ được lấy từ trong phiến di chỉ này, sau khi được Đại Du Tiên Triều tế luyện càng có thể nhìn khắp trên trời dưới đất.

Bất kỳ thứ gì cũng khó thoát khỏi phạm vi bao phủ của nó.

Oanh!!

Đao khí màu đen nối liền trời đất, đang sợ vô cùng, băng lãnh mà vô tình, tựa như cuồng phong cuốn sạch mặt đất.

Tất cả sông núi trên đường đi của nó đều sụp đổ, hoá thành tro tàn, hoá thành một thung lũng to lớn.

Thậm chí không gian xung quanh còn tự động nứt ra, trong đó có nhiều cương khí bắn ra ngoài, có thể giết chết nhiều sinh linh trong nháy mắt, đây là một cuộc đại chiến cực kỳ khủng bố, nam tử mặt sẹo mang theo đồng bọn của mình truy sát Thác Bạt Tinh Vũ, khí thế hùng hổ.

"Oa..."

Thác Bạt Tinh Vũ đang bay thì bị một đao khí đánh trúng, lại phun một ngụm máu, khuôn mặt tái nhợt, té lăn trên đất, tóc tai bù xù, vô cùng chật vật.

Trong lần chạy trốn này nàng đã sử dụng rất nhiều bảo vật bảo mệnh, nhưng tất cả đều bị đối phương phá sạch sẽ.

Đến một bước này thì nàng đã tiêu hao hết pháp lực, khó mà trốn thoát.

"Để xem bây giờ ngươi còn trốn ra sao?"

"Hôm nay ta sẽ báo thù cho đệ đệ! Để cho hắn mỉm cười dưới suối vàng!"

Nam tử mặt sẹo lao từ trên không xuống, trên mặt nở một nụ cười lạnh, vết sẹo trên mặt lại càng dữ tợn hơn.

Những người sau lưng hắn toả ra bát phương, bao bọc Thác Bạt Tinh Vũ lại, không cho nàng chạy trốn.

Thấy một màn như thế nàng tuyệt vọng vô cùng, nghĩ đến những lời mà đối phương nói khi nãy thì càng thấy khuất nhục.

Nàng không phải là loại để người khác làm nhục, nàng đã có ý đồ tự sát rồi.

Thác Bạt Tinh Vũ cũng biết nhị tỷ của nàng bây giờ cũng đang gặp phải địch thủ, không thể thoát thân để cứu nàng được.

Còn về phần tam ca Thác Bạt Tiêu Dao của nàng thì không nhắc đến cũng được.

Nàng còn cầu cho hắn đừng đến, nếu không khi hắn chứng kiến mình chịu nhục thì sẽ không nhịn được, liều mạng với đám người này, để rồi cuối cùng vẫn bị giết chết.

"Cho dù hôm nay ta có chết cũng không cho ngươi toại nguyện."

Thác Bạt Tinh Vũ khẽ quát, toàn thân phát sáng, sương máu đỏ rực cuộn trào như sóng lớn.

Nàng đang thôi động một bí pháp, dự định tự huỷ nhục thân để đồng quy vu tận với nam tử mặt sẹo này.

"Không tốt, gia hoả này định tự sát..."

Thấy thế nam tử mặt sẹo hơi biến sắc, nhìn về phía xa, cảm thấy hơi bất an.

Hắn còn nhớ rõ nhiệm vụ mà vị kia đưa, nếu như bây giờ Thác Bạt Tinh Vũ tử vong thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ mất.

Nghĩ đến hậu quả sau khi nhiệm vụ thất bại, hắn nhịn không được mà rùng mình một cái.

"Nha đầu ngươi được, vậy mà thà chết chứ không chịu khuất phục, vậy ta sẽ cho ngươi một cái chết nhanh gọn."

"Nhưng ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta."

Nam tử mặt sẹo thối lui về sau, mở miệng nói một cách nghiêm nghị, muốn kéo dài thời gian một tý.

Dù sao nhiệm vụ của hắn chỉ là lấy Thác Bạt Tinh Vũ làm mồi nhử, dò xét tam ca Thác Bạt Tiêu Dao của nàng thôi, không phải là giết nàng.

Thác Bạt Tinh Vũ nghe thế cũng đừng bí thuật lại, sâu kiến còn muốn sống huống chi là nàng.

Lúc này đương nhiên nàng không muốn chết.

Chỉ cần kéo dài thời gian một tý không chừng sẽ có người đến cứu nàng thì sao.

"Điều kiện gì, ngươi nói..." Nàng vừa nói vừa cảnh giác tên nam tử mặt sẹo, sợ rằng hắn chỉ đang diễn trò.

Oanh!!

Nhưng lời nàng còn chưa dứt thì cách đó không xa, bỗng xuất hiện sương mù kim sắc, chúng đang dần bay đến.

Như một thanh thần kiếm vừa ra khỏi vỏ chém đến, kiếm quang đâm thủng hắc ám, chói mắt rực rỡ vô cùng, khiến người khác lạnh tận xương.

"Cái gì...."

"Làm sao có thể.... Tam ca!"

Thác Bạt Tinh Vũ ngẩn người nhìn về hướng nhát chém được phóng ra, trừng to mắt.

Trong làn sương đó là một bóng người mà nàng vô cùng quen thuộc.

Thác Bạt Tiêu Dao đã chạy đến, lúc này hắn đang đứng trên hư không, xung quanh hắn có những gợn sóng vàng óng vờn quanh, hắn như kiếm thần giáng thế, vô cùng cường thế bá đạo.

Hết chương 1593.
Bạn cần đăng nhập để bình luận