Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1247: Át chủ bài

Chương 1247: Át chủ bài

Thiên Lộc Huyền Nữ nhàn nhạt cười cười, vẫn như cũ vô cùng thản nhiên bình tĩnh, như đã sớm biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.

"Tổng cộng vi sư đã thôi diễn Cố Trường Ca kia mười lần, kết quả chín lần đều bị phản phệ, ngay cả một lần kia cũng toàn chỉ thấy u ám.”

"Sư tôn, ngài biết rõ hắn mạnh như vậy, tại sao ngài còn muốn đi nữa?"

Bờ môi của nữ tử kia trắng bệch, khe khẽ run rẩy.

Thiên Lộc Huyền Nữ lắc đầu nói,

"Thân là Thiên Lộc Huyền Nữ, chuyện đó chính là số mệnh chúng ta, ngươi cũng không cần quá mức bi thương."

"Thật ra, mấy năm trước vi sư đã nên giao cái thân phận Thiên Lộc Huyền Nữ này cho ngươi rồi."

"Nhưng thấy ngươi tuổi còn nhỏ, tu vi lại chưa tới nơi tới chốn, đúng lúc Thượng giới đang xâm lấn, vi sư thật sự không yên lòng.”

"Chỉ là, hôm nay sự việc đã đến mức này, đã không phải do ta hay ngươi có thể quyết địnhh nữa."

"Ngươi cũng phải trưởng thành dần dần, trên vai có chức trách lớn, trên lưng mang sứ mạng thuộc về mình, thành công thì sống, thất bại thì mất mạng."

"Ta đã biết, sư tôn."

Nghe được mấy câu nọ, nữ tử trẻ tuổi cũng hiểu khó khuyên bảo thêm nữa, hai mắt không nhịn được ửng đỏ, âm thanh nghẹn ngào, khó khăn gật đầu.

Thiên Lộc Huyền Nữ lộ ra vẻ dịu dàng, xoa xao đầu nàng.

"Đừng ủ rũ như vậy, lỡ như vi sư có thể về thì sao?"

Tuy nói lời như thế, nhưng trong lòng nàng cũng không hề chắc chắn chút nào, lúc trước, khi kẻ thành đạo của Thái Cổ Hoàng tộc bên phía Thượng giới tấn công, giết vào trước cửa Thiên Lộc thành.

Nàng vẫn vô cùng chắc chắn mà tiêu diệt họ.

Thế nhưng, bây giờ khi đối mặt với một thiên kiêu đương thời, nàng lại có một cảm giác khó tả, không có chút sức hay chút nắm chắc nào.

Chớ nói chi là bên bờ Giới Bi Hải, bây giờ, nơi đó đã có thể xưng là đầm rồng hang hổ, vô số các cường giả, thế lực đạo thống đang đến đó đóng quân.

Một khi tung tích của nàng bị lộ, nhất định sẽ làm tất cả bọn họ tới đuổi giết.

Nhưng dưới cái nhìn của nàng, đây là cơ hội duy nhất có thể giải quyết Cố Trường Ca.

Chính diện giao thủ nhất định không được, cho nên, chỉ có thể ra tay bất ngờ.

Thời gian ba ngày rất nhanh lại trôi qua, lúc này, ở cửa thành Thiên Lộc thành.

Trước một chỗ tế đàn cổ xưa rộng lớn, Lâm Vũ dẫn theo rất nhiều sinh linh và tu sĩ chờ đợi ở đây.

Mỗi một tu sĩ và sinh linh đều được thần huy bao phủ, mặc trang phục chiến đấu, khí tức mạnh mẽ.

Trừ hắn ra, còn có Lục Thúy bà bà lúc trước cùng nhau chạy thoát nhờ đám người Lục tộc.

Chỉ là, người có tu vi mạnh nhất nhiều lắm chỉ mới bước vào cấp bậc Chí Tôn, vả lại chỉ có hai vị mà thôi.

Một vị là Lục Thúy bà bà, vị còn lại là một lão quái vật đến từ Lâm tộc, bị sai phái tới bảo vệ Lâm Vũ.

Hành vi cứu viện Lục La lần này, có thể nói là vô cùng, nguy hiểm ngay từ đầu đã không có ai nguyện hộ tống.

Dù là cấp độ Chí Tôn trở lên, cũng có thể nói là chắn chắc phải chết.

Chỉ là, Lâm tộc vì cân nhắc đến thân phận của Lâm Vũ, mới phái ra ít người đến bồi hắn.

Nên hiện tại, trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ yên lặng và bi tráng, dường như đã dự liệu được kết quả.

Vì Lâm Vũ dựa theo ước định, cũng không đề cập đến sự tồn tại của Thiên Lộc Huyền Nữ với đám người.

Hắn cũng biết, Thiên Lộc Huyền Nữ ở đây, có thể xem là át chủ bài, không thể tuỳ tiện bại lộ.

Ở xung quanh tế đàn truyền tống trận, còn có rất nhiều sinh linh và tu sĩ trẻ tuổi đứng thẳng, ánh mắt phức tạp nhìn qua toàn cảnh bên kia.

Trong đó, có cả mấy thiên kiêu trẻ tuổi cùng thuộc bên phía Bát Hoang thập vực, năng lực cực kỳ mạnh.

Có người thậm chí còn có thể sánh vai được với Lâm Vũ, cả người bao phủ trong thần quang, trên đầu vai còn có tia lửa màu vàng đang nhảy lên.

Trong đám bọn hắn cũng có người muốn cùng Lâm Vũ tới Giới Bi Hải.

Nhưng đều bị tộc đàn sau lưng khuyên nhủ, hiện tại, tất cả đều đã yên lặng, bọn người chỉ có thể tiễn đưa Lâm Vũ.

Mà lúc này, ở giữa hư không đột nhiên truyền đến chút dao động nhàn nhạt, tràn ngập thần quang, khuếch tán nhẹ ra đạo vận khó hiểu, chính là Thiên Lộc Huyền Nữ đang hiện thân.

Chỉ là, ngoại trừ Lâm Vũ ra, những người còn lại ai cũng chưa từng chú ý tới nàng.

Nàng vẫn là một thân váy trắng thuần khiết không dính một hạt bụi như cũ, mờ mịt mà linh hoạt kỳ ảo, cả người lập lòe tia sáng, cùng với mùi thơm ngát, tựa như tiên cơ bảo thể.

Thiên Lộc Huyền Nữ mỉm cười qua với Lâm Vũ, rõ ràng đang đứng đấy, nhưng lại không có bất kỳ ai có thể thấy được nàng.

Thủ đoạn đó, làm cho trong lòng Lâm Vũ càng nắm chắc hơn thêm mấy phần.

"Đi thôi."

Rất nhanh, ánh sáng trên truyền tống trận chợt lóe sáng lên rực rỡ, Lâm Vũ dẫn theo tất cả mọi người bước vào trong.

Một trận dao động tràn ngập trong không gian, ngay sau đó, tất cả mọi người dường như đã được xuyên thẳng qua giữa đường hầm vũ trụ.

Nhưng vừa nhìn đến rất nhiều ngôi sao đang trôi nổi, ngân hà cuồn cuộn, cuốn lên ánh sáng bạc đầy trời.

Phía trên vòm trời, còn có thể thấy được một tia thần quang huy hoàng, như đang xé rách vũ trụ ra, hóa thành một con đường, rơi về hướng Giới Bi Hải xa xôi.

Bên bờ Giới Bi Hải, trên một cổ chiến thuyền cổ xưa nguy nga, sương mù hỗn độn chảy xuôi, cầu vồng lượn lờ, lầu các hình trăng khuyết sừng sững, tựa như bảo tầng Thần Giới vừa rơi xuống nơi đây.

Đại quân trú đóng ở nơi này đen nghìn nghịt, khí huyết ngập trời, sát khí động cửu tiêu.

Sát khí đáng sợ hóa thành sao trời, phấp phới giữa trời đất.

Đây là một sức mạnh rất kinh khủng, chỉ mới tỏa sát khí ra, đã làm rất nhiều cổ giới phải run rẩy.

Dù đã cách ngàn tỉ dặm, cũng có thể làm đại quân ở Bát Hoang thập vực xa xôi sợ hãi không dám tới gần, chỉ dám quan sát từ đằng xa, nghiêm phòng bên đó tập kích bất ngờ.

Dù đã có không ít thế lực đạo thống chọn đóng quân kiểu như vậy, chờ các đại quân hạ xuống.

Nhưng tương tự vẫn có rất nhiều cường giả, suất lĩnh thiết kỵ dẫn đầu ra trận, không kiêng kỵ gì, tựa như một dòng lũ lớn, quét sạch tất cả vật ven đường, không ai có thể ngăn cản.

Chỉ là, trước Vô Uyên giới hỗn loạn giới có thể gọi là vô biên vô tận kia, không cách nào dừng lại.

Ở nơi đó, dù kẻ đã thành đạo cũng phải chú ý cẩn thận, không dám khinh thường, vì trong đó có cả mê thất chi địa rất nguy hiểm.

Mà trong đó còn có các đợt không gian phong bạo đếm mãi không hết, hư không lưu chuyển rất loạn, động một tí cũng có thể làm người ta thịt nát xương tan.

Làm vách ngăn to lớn nhất của Bát Hoang thập vực, độ nguy hiểm của Vô Uyên giới đã không cần nói nhiều nữa.

Muốn phá giải tuyến đường chính xác trong đó, cũng phải tốn không ít thời gian.

Hết chương 1247.
Bạn cần đăng nhập để bình luận