Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1000: Đến Thiên Nam

Người làm ebook: zalo 076 9417982
Ngày 25 tháng 4.
Thiên Nam.
Sân bay quốc tế Thiên Nam.
Phương Bình đeo trường đao bên hông, mặc trang phục võ đạo từ trong sân bay đi ra, xung quanh lập tức ồn ào huyên náo!
"Đó là Phương Bình!"
"Phương Bình của Ma Đô Võ Đại, đệ nhất võ đại, cường giả cấp sáu!"
"Trẻ quá trời!"
"Đẹp trai quá!"
"..."
Nhân viên của sân bay và cả hành khách nhìn thấy Phương Bình đều trầm trồ hô lên.
Phương Bình mỉm cười nhìn mọi người gật đầu.
Phía sau... Tần Phượng Thanh có chút ghen tức.
Mẹ nó, lại khoe khoang uy phong!
Thằng khốn này tới địa quật vẫn diễn sâu như vậy sao?
Ma Đô khá xa Thiên Nam, võ giả ngự không cũng rất mệt, đi xe cũng mất một ngày một đêm.
Đi máy bay đương nhiên là lựa chọn tiện lợi nhất.
Phương Bình vừa thu hút một trận ồn ào, rất nhanh có người lại hô lên: "Đó là Vương Kim Dương!"
"Ngầu quá!"
"Những người này sao lại tới Thiên Nam?"
"Nghe nói gần đây, một khu vực của Thanh Mang Sơn có động đất... Lẽ nào là võ giả tà giáo tới?"
"Nhìn kìa, hình như đó là Lý Hàn Tùng của Kinh Võ!"
"Thật sự là cậu ta, cậu ta cũng tới!"
"..."
Tiếng hét liên tục vang lên, mấy vị võ giả thiên kiêu đến, khiến toàn bộ sân bay đều trở nên ồn ào huyên náo lên.
Tần Phượng Thanh lặng lẽ đau lòng, không một ai nhận ra Tần Phượng Thanh này, đau lòng quá bây.
Dù cho cái đầu trọc to lóe mắt như vậy cũng không ai chú ý đến hắn, càng khiến người ta đau lòng.
Phương Bình không có thời gian để ý đến hắn, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Kim Dương và Lý Hàn Tùng, mọi người đều hẹn hôm này cùng nhau tới, thời gian bay giống nhau nên cùng xuất hiện ở sân bay cũng không bất ngờ.
Đợi một lát, Vương Kim Dương đi tới, không vội lên tiếng, đợi Lý Hàn Tùng đến, Vương Kim Dương mới nói: "Sao ngươi cũng tới?"
Lý Hàn Tùng nhếch miệng cười nói: "Chúng ta là anh em, lão sư của ngươi cũng là lão sư của bọn này, đương nhiên phải cùng nhau giúp ngươi tìm chứ!"
Vương Kim Dương khẽ cười nói: "Rất nguy hiểm đấy."
"Không sao, anh em cả đời mà, huống hồ, Lý Hàn Tùng ta cũng không phải kẻ yếu!"
Lý Hàn Tùng tự tin, Phương Bình nhìn lướt hắn một cái, đột nhiên cười nói: "Đầu Sắt, ngươi sắp cấp sáu rồi sao?"
Lý Hàn Tùng nhếch miệng cười nói: "Nhìn ra sao? Chỉ thiếu một chút chút xíu, đã định vị được cửa tam tiêu rồi, bây giờ chỉ đợi cụ thể hóa nó thôi, hơn nữa so với trước kia, ta càng mạnh hơn!"
"Nhìn ra rồi, xương cốt... Hình như đã thức tỉnh một ít."
"Thật là có mắt nhìn!"
Lý Hàn Tùng cười to, một lúc sau hình như mới chú ý đến Tần Phượng Thanh, ngạc nhiên nói: "Sao hắn cũng đến?"
Tần Phượng Thanh đen mặt đến không thể nhìn!
Không ngờ bây giờ ngươi mới nhìn thấy ta?
Ta là một người sống sờ sờ, đứng đây nãy giờ, vậy mà bây giờ mới nhìn thấy?
Cái đầu trọc sáng như tuyết của ta, giờ ngươi mới phát hiện ra ta?
Còn hỏi sao ta cũng đến?
Sao ngươi cũng tới mới đúng!
Lúc bọn họ nói chuyện hoàn toàn không để ý đến hắn, bọn họ mới chỉ gặp nhau mấy lần đã trở thành anh em, mấy tên này từ lúc nào thân như chia nhau mặc cùng cái quần như vậy?
Tần Phượng Thanh không thể hiểu được!
Cậu không lên tiếng, Phương Bình cười nói: "Kệ hắn, đi thôi, còn phải ngồi xe mới đến Thanh Mang Sơn, không biết bên đó đã di tản hết chưa?"
Cửa vào Thiên Nam địa quật ở Thanh Mang Sơn.
Toàn tỉnh đều phải di tản thì không đúng cho lắm.
Có điều lần này Thiên Nam hành động mạnh như vậy, hai thành phố gần Thanh Mang Sơn đều cho nhân viên di tản hết, đây cũng là một công trình vĩ đại.
Hiện tại, xung quanh Thanh Mang Sơn, chỉ có thể ra không thể vào.
Có điều Phương Bình bọn họ là võ giả đi vào cũng không thành vấn đề, mặc dù không chiêu mộ võ giả trung cấp, nhưng nếu trung cấp võ giả muốn đi thì chỉ cần nghe theo sắp xếp cũng có thể ở lại.
Vương Kim Dương và Lý Hàn Tùng quả nhiên không để ý đến Tần Phượng Thanh nữa, Vương Kim Dương vừa đi vừa nói: "Quần chúng đều được giải tán rồi, một vài võ giả vẫn còn ở lại duy trì trật tự, hai ba ngày nữa là mở địa quật rồi."
Phương Bình gật đầu, suy nghĩ một chút đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cô vợ nuôi từ nhỏ của ngươi có biết ngươi tới không?"
Vương Kim Dương lập tức cứng ngắc người, nhìn Phương Bình, một lúc sau mới nói: "Cái miệng của ngươi đôi khi khiến người ta muốn tát cho vêu mồm!"
Tần Phượng Thanh cười tít mắt nói: "Tát đi, chỉ nói mà không làm thì đâu có gì là giỏi!"
Vương Kim Dương không hề để ý đến hắn, tiếp tục đi, nói: "Hắn đi cùng chúng ta sao? Thực lực của hắn kém cỏi, sẽ liên lụy đến chúng ta."
Tần Phượng Thanh tức giận, cắn răng nói: "Ta không có tên sao? Đang đứng cạnh ngươi đấy, hắn hắn cái gì, có ý gì hả!"
Nói xong, Tần Phượng Thanh kiêu ngạo nói: "Ta cũng là cấp năm trung kỳ, cùng cấp với ngươi, ngươi kiêu ngạo cái quái gì!"
Phương Bình liếc Tần Phượng Thanh, thở dài nói: "Mắt với chả mũi, chẳng có mắt nhìn gì cả, chỉ có ngươi mới cấp năm trung kỳ ấy. Vương ca đã cấp năm cao kỳ rồi, sẽ nhanh lên đỉnh cấp năm, ta thấy huyết nhục của hắn đã hơi ngả màu vàng rồi."
"Cấp năm... cao kỳ?"
Tần Phượng Thanh mặt tái xanh!
Lại bị người ta vượt mặt rồi!
Lại bị kéo khoảng cách rồi!
Mỗi lần hắn cho rằng mình đã kéo gần khoảng cách thì lại phát hiện bản thân nghĩ nhiều rồi.
Lần này, vì muốn đột phá đến cấp năm trung kỳ, hắn đã ký giấy bán thân 100 năm.
Kết quả, Vương Kim Dương đã đột phá đến cấp năm cao kỳ!
Tần Phượng Thanh vô cùng đau thương, cố nén chua xót, nói: "Diêu Thành Quân thì sao?"
Phương Bình còn chưa mở miệng, Lý Hàn Tùng liền nói: "Lão Diêu hình như lực lượng tinh thần sắp cụ thể hóa rồi, lần này bế quan chưa ra, vì vậy không tới, có điều... Tên đó lực lượng tinh thần một khi cụ thể hóa, Phương Bình chưa chắc mạnh hơn hắn."
Nói xong, Lý Hàn Tùng có chút ngưỡng mộ nói: "Ta cho rằng mình đủ mạnh rồi, có kim thân là ngon rồi, nhưng giờ mới phát hiện ra, vẫn là lực lượng tinh thần mạnh mới ngầu. Hắn mới cấp năm mà đã sắp cụ thể hóa lực lượng tinh thần rồi!"
"Sắp cụ thể hóa rồi sao?"
Phương Bình có hơi bất ngờ, quả thật rất nhanh.
Thực ra tiến độ của bọn họ đều có hơi nhanh, lần trước, tiệc Tông sư kết thúc, bọn họ còn chưa đến trình độ đó.
Mấy người bọn họ nói chuyện một lát đã đến bên ngoài sân bay.
Ra bên ngoài sân bay lại gây ra một trận ồn ào huyên náo.
Mấy vị thiên kiêu võ giả cùng nhau xuất hiện, đối với người bình thường mà nói, rất khó gặp.
Phương Bình bọn họ cũng không tiếp xúc với đám người, chỉ nhìn xung quanh, Phương Bình nhìn về phía xa gật đầu, bước về phía nhìn, cười nói: "Bạn học cấp ba của ta, Vương ca biết không?"
"Dương Kiến và Lưu Nhược Kỳ?"
Trí nhớ của Vương Kim Dương không tồi, nhớ lại hai người này, hắn cau mày nói: "Bọn họ vẫn chưa rời đi sao?"
Thiên Nam Võ Đại cách Thiên Mang Sơn không xa.
Cũng nằm trong phạm vi di tản.
Mặc dù là sinh viên võ đại, nhưng thực lực quá yếu, ở lại cũng vô dụng.
Hai người bọn họ đều là võ giả đỉnh cấp cấp một, vẫn chưa kết thúc đại học năm hai, phổ thông Võ Đại đạt đến trình độ này cũng coi như là không tệ rồi.
Nhưng lúc này quả thật có hơi yếu.
Phương Bình giải thích: "Trước đó chỉ thuận miệng hỏi, sinh viên Thiên Nam võ đại đang duy trì trật tự Thanh Mang Sơn, có lẽ đợi giải tán hết mới rời đi, thuận tiện để bọn họ đưa chúng ta đi, ta không muốn bay qua đó."
Vương Kim Dương không nói nữa, Tần Phượng Thanh lại là bĩu môi nói: "Bạn học của ngươi mới cấp một... Đậu móa, ngươi đã cấp sáu rồi, không có lý nào như thế!"
Đây mới là người bình thường có được không!
Đại học năm hai, võ giả đỉnh cấp một, đấy mới là người bình thường.
Phương Bình lên cấp hai cấp ba mới hợp lý, vậy mà quất tới cấp sáu, thật sự không bình thường chút nào.
...
Bọn họ rất nhanh lên xe.
Dương Kiến nhìn thấy Vương Kim Dương, Lý Hàn Tùng, hơi kích động.
Còn có Tần Phượng thanh, có chút kích động chào hỏi: "Chào học trưởng Tần!"
Lúc này, Tần phượng Thanh thoải mái hơn nhiều, nhìn đi, ta cũng không phải là người vô danh mà, vẫn có người nhận ra ta đấy!
Tần Phượng Thanh trước mặt Phương Bình bọn họ không tìm được cảm giác tồn tại, chỉ có thể ngồi ở ghế phụ, cùng Dương Kiến nói chuyện.
Phương Bình chính là không quan tâm bọn họ, nhìn Lưu Nhược Kỳ cười ha ha nói: "Nhược Kỳ càng lúc càng xinh đẹp, Dương Kiến là tên lỗ mãng, vẫn chưa cưa đổ được ngươi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận