Toàn Cầu Cao Võ

Chương 661: Oan gia ngõ hẹp (2)

Cũng coi là tinh anh, nhưng nếu so với người khác thì tức chết rồi.
Lúc đầu là bạn học cùng lớp vậy mà bây giờ Phương Bình đã là đỉnh cấp bốn, bọn họ mới bước vào cấp một chưa được bao lâu, cảm xúc trong lòng cũng không biết nói thế nào.
Phương Bình nghe vậy cười nói: “Được rồi, có bạn học như tôi, các cậu ra ngoài chém gió sướng thấy mồ, làm gì mà không tình nguyện thế. Nếu đổi thành tôi, sớm đã mượn cơ hội này phát tài rồi, đi một vòng hội võ đạo của các cậu nói Phương Bình là bạn học của tôi, cho tôi vài viên thuốc, bằng không tôi bảo Phương Bình đánh cậu, các cậu xem có thể ăn hôi được vài viên thuốc không?”
Ngô Chí Hào cười khổ nói: “Tôi sợ vẫn chưa lấy được thuốc đã bị người ta đánh chết rồi.”
Dương Kiên cười ha ha nói: “Chí Hào nhất định không dám, đừng quên, anh Vương vẫn là hội trưởng, cậu còn định đi đánh anh ấy?”
“Vậy thì cũng không chắc.”
Phương Bình vẫy tay mấy người ngồi xuống, cười tươi nói: “Lần này xem đi, Ma Võ nhất định bước vào vòng chung kết, nếu thật sự có thể gặp vậy phải thì có thể so tài với anh Vương một chút.”
Mấy người nói chuyện, gọi mấy chai nước ngọt uống.
Phương Bình không nói đến chuyện thi đấu giao lưu nữa mà nói với Ngô Chí Hào: “Chi nhánh công ty mới mở của tôi gần đây kinh doanh thế nào?”
“Rất tốt, cụ thể thế nào tôi không hỏi, tuy nhiên, với danh tiếng của cậu, Nam Giang cũng nể mặt, mấy ngày trước tôi về Thụy Dương, ở Thụy Dương cũng đã nhìn thấy nhân viên giao hàng của cậu từ xa rồi.”
“Vậy thì không tệ.”
Mấy ngày này Phương bình không hỏi chuyện của công ty, vừa uống nước ngọt vừa nhìn sang ba người kia nói: “Tình hình Nam Giang và Thiên Nam trước mắt đều không được tốt cho lắm, không biết các cậu có phát giác được không?”
Nam Giang địa quật sắp mở, Thiên Nam địa quật bị phong tỏa hơn một năm, cũng sắp bị mở lại rồi.
Mở ra lần hai không phải là chuyện nhỏ.
Cộng thêm lần trước, phó hiệu trưởng tiền nhiệm của Thiên Nam Võ Đại là người của tà giáo, Thiên Nam Võ Đại cũng có chút vấn đề, thế cục bây giờ cũng không quá ổn.
Nhắc đến điều này, Ngô Chí Hào khẽ ngưng mày nói: “Cảm nhận được, gần đây bên anh Vương hình như hơi vội vàng, hội võ đạo lại cải cách, tạo áp lực cho chúng tôi. Võ giả cấp hai trở lên bị gọi đi họp, kết quả, sau khi trở về, ai nấy đều lo lắng u sầu.
Tu luyện cũng càng thêm điên cuồng, các đạo sư cũng suốt ngày chạy ra ngoài, bây giờ việc dạy học cũng bị ảnh hưởng một chút.”
Dương Kiến nói tiếp: “Thiên Nam cũng vậy, hồi giữa tháng mười, trường học đột nhiên phong tỏa, hiệu trưởng đích thân xuất hiện, nghe nói đánh chết mấy tên lưu manh xông vào trường...”
“Gió trước bão.”
Phương Bình khẽ thở dài một tiếng, trầm ngâm giây lát nói: “Mấy người các cậu gần đây nên cẩn thận, đặc biệt là Chí Hào, gần đây Nam Giang có một vài hành động, trước mắt không liên quan đến các cậu, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện.
Về việc tu luyện, trước kia không tới cấp ba không cần quan tâm đến chuyện này.
Nhưng bây giờ, thực lực càng mạnh càng an toàn, cấp hai đã bước vào vòng xoáy này, sớm muộn gì các cậu cũng vậy thôi.
Vì sao liên tục tổ chức thi đấu giao lưu võ đại? Các trường đều muốn tranh giành xếp hạng, thực ra đều liên quan đến những biến cố này…"
Ngô Chí Hào nhỏ tiếng nói: “Phương Bình, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Phương Bình lắc đầu nói: “Biết nhiều chưa chắc là chuyện tốt. Đương nhiên đã bước vào giới võ đạo biết một chút cũng không xấu, tóm lại chúng ta đang đứng trước một thế lực có sự uy hiếp rất mạnh, Nam Giang chính là mục tiêu công kích tiếp theo của bọn họ.
Trong thời gian tới, các cậu phải kiềm chế một chút, đừng chạy lung tung, ở trong võ đại vẫn an toàn, tỉnh Giang Thành cường giả cũng nhiều.
Ngoài ra, nếu như thiếu tài nguyên tu luyện, tôi rất thực tế, tặng không cho các cậu thì không được, nhưng cho mượn một chút thì có thể.
Thuốc, binh khí, đều có thể tìm tôi mượn.
Hiện tại, tôi đã bước vào đỉnh cấp bốn, cũng không thiếu những thứ này, sau này trả lại là được...”
Ngô Chí Hào bật cười nói: “Bây giờ cậu tiền nhiều như nước, năm ba triệu chắc cũng không để trong mắt...”
Phương Bình làm như không có gì nói: “Cái này ngược lại cũng đúng, mặc dù tôi không giàu có, nhưng đao đang dùng cũng phải trị giá mấy trăm triệu, còn có thanh đao năm sáu chục triệu để ở phòng làm việc làm đồ trang trí...”
Ba người lập tức im lặng.
Đều là bạn học cũ, cà khịa nhau như vậy vui lắm sao?
Vốn dĩ Phương Bình nói cho mượn, mấy người thật ra không nghĩ là thật, không phải nói Phương Bình không cho mượn, mà là võ giả đều thiếu tiền, mọi người tu luyện đều cần tài nguyên.
Đỉnh cấp bốn như Phương Bình thì tiêu hao càng nhiều.
Nhưng không ngờ... Phương Bình không đơn giản chỉ là giàu nứt đố đổ vách, tên này là cướp từ Ma Võ sao?
Cậu làm hội trưởng hội võ đạo Ma Võ rốt cuộc đã tham ô bao nhiêu?
“Nói như vậy, trong tay cậu tiền dư không ít?”
“Có thể nói như vậy, mấy trăm triệu vẫn là có.”
“...”
Ngô Chí Hào mệt mỏi, hồi lâu mới nói: “Phương Bình chúng ta đều là bạn cũ, những lời này lần sau đừng nói với chúng tôi, chúng tôi mới cấp một, không chịu đựng nổi, cậu nói với người khác đi...”
Phương Bình thở dài nói: “Những điều nên nói thì cũng đã nói rồi, đây không phải sợ các cậu không biết ư?”
Mấy người cười khổ, Phương Bình cười mở miệng nói: “Không cho mượn thuốc, nếu không các cậu lại không biết nguồn gốc. Cho mỗi người các cậu mượn 10 triệu, lãi suất không nhiều, một năm 10%, yên tâm nếu thật sự đến cấp ba cấp bốn, rất dễ kiếm lại được.
Đáng tiếc, trường các cậu không đồng ý hợp tác với Ma Võ, nếu không ba trường liên kết, các cậu sẽ thấy kiếm tiền còn dễ hơn nhiều.
Nhưng đây cũng phương hướng tôi đang cố gắng phát triển, tôi tin rằng rất nhanh, võ đại sẽ lấy Ma Võ làm đầu, tiến hành thanh tẩy.”
“...”
Phương Bình nói chuyện với bọn họ một hồi, vì bên Ma Võ còn có an bài nên cũng không tiện ở lại lâu, rất nhanh Phương Bình lấy được số tài khoản ngân hàng của mấy người sau đó nhanh chóng rời đi.
Cậu vừa đi, Ngô Chí Hào thở dài lắc đầu, “Tên này… thôi bỏ đi, phải chăm chỉ tu luyện, khoảng cách xa đến cả sức lực để nói chúng ta cũng không có.”
Lưu Nhược Kỳ luôn trầm mặc lúc này mới mở miệng nói: “Đâu chỉ có cậu ta, em gái Phương Viên mấy ngày trước vừa tôi cốt một lần xong.”
Rèn Luyện Pháp của Phương Viên chính là do cô dạy, Phương Viên cũng có liên lạc với Lưu Nhược Kỳ.
Chuyện tôi cốt, Phương Viên vui mừng nói với Lưu Nhược Kỳ, suýt nữa đả kích chết Lưu Nhược Kỳ.
Ngô Chí Hào và Dương Kiên lập tức im lặng.
Người so với người thật sự sẽ khiến người ta tức chết.
Còn không tiến bộ nữa sẽ bị Phương Viên đuổi kịp, lúc đó không biết quăng mặt mũi đi đâu nữa.
Về việc Phương Bình cho mỗi người mượn 10 triệu, nói là thu lãi suất nhưng mọi người cũng biết tâm tư của Phương Bình.
10 triệu đối với bọn họ mà nói là một con số khổng lồ.
Nhưng da mặt có mỏng cũng xấu hổ, mấy người cũng không từ chối.
Con đường võ đạo, không thể thiếu cơ duyên và may mắn, bây giờ Phương Bình cho bọn họ cơ hội, nếu từ bỏ vì thể diện, vậy thì câu "võ giả phải tranh" sẽ trở thành trò cười.
...
Ngày 2 tháng 12.
8 giờ sáng.
Bắt đầu thi đấu giao lưu võ đại toàn quốc khóa thứ hai.

Nhà thi đấu Kinh Võ.
Trận đầu tiên, trường quân đội Cửu Châu đối chiến Thiên Nam Võ Đại.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình đang giới thiệu đội hình hai bên.
Dưới khán đài, máy quay của Lưu Đại Lực đang quay Phương Bình, vẻ mặt nịnh bợ nói: “Hội trưởng Phương, trường quân đội Cửu Châu đấu với Thiên Nam Võ Đại, cậu có thể giúp mọi người phân tích một chút về trận đấu này được không?”
Phương Bình không biết lấy đâu ra cái ghế dựa, một mình ngồi ở góc lầu hai.
Nghe thấy Lưu Đại Lực hỏi, Phương Bình cân nhắc nói: “Trường quân đội Cửu Châu có một cấp bốn cao kỳ, hai trung kỳ và hai sơ kỳ.
Thiên Nam Võ Đại có một cấp bốn trung kỳ, một người sơ kỳ, ba đỉnh cấp ba.
So về thực lực, trường quân đội Cửu Châu mạnh hơn quá nhiều, thắng bại đã định, tôi thấy không có gì bất ngờ, Thiên Nam Võ Đại chắc chắn thua.
Điều chúng ta cần quan tâm bây giờ là hai bên có thể đánh được mấy ván.
Tôi nói một chút về Thiên Nam Võ Đại trước, Thiên Nam Võ Đại sẽ không làm chuyện tặng điểm đưa đầu người, người xuất phát đầu nhất định là một trong hai vị cấp bốn.
Nếu như hội trưởng Tuyên Kế Nghiệp lên đầu mà hội trưởng trường quân đội Cửu Châu áp trận, vậy thì ít nhất sẽ bị đánh bay ba người!”
Lưu Đại Lực nghi hoặc nói: “Trường quân đội Cửu Châu cũng có hai vị cấp bốn trung kỳ, Tuyên Kế Nghiệp có mạnh như vậy không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận