Toàn Cầu Cao Võ

Chương 221: Chúng ta không giống nhau (2)

"40 đốt?"
"Dạ, sau khi rèn xong xương chân bên phải, tốc độ rèn luyện xương bên trái nhanh hơn không ít."
"Tốt lắm, tốc độ không chậm."
Lữ Phượng Nhu hiếm khi khích lệ một câu, Triệu Tuyết Mai ngồi bên cạnh, sắc mặt phức tạp như có thể ăn tươi nuốt sống người khác, nhỏ giọng nói: "Đạo sư, em cũng, rèn xương được… 40 đốt rồi."
Tháng này, tốc độ của cô cũng không tệ.
Lớp huấn luyện đặc biệt cung cấp Khí Huyết Đan, giúp cô không cần buồn phiền vì chuyện phải bổ sung khí huyết, tháng đầu tiên, cô rèn được 4 đốt xương.
Tháng này tốc độ cũng tăng lên, rèn được 5 đốt xương.
Nhưng lúc cô rèn được 31 đốt xương, Phương Bình vẫn còn chưa trở thành võ giả!
Lúc cô rèn được 40 đốt xương, Phương Bình cũng rèn được 40 đốt xương, chênh lệch này cũng quá lớn rồi!
Lữ Phượng Nhu cười nhạt nói: "Đừng tự ti, cậu ta đã ba lần tôi cốt rồi, em mới có một lần thôi. Cậu ta có bí mật của cậu ta, ít ra thì tốc độ hồi phục khí huyết của cậu ta cũng nhanh hơn em nhiều, tiến độ như vậy cũng không có gì lạ.
Em cũng không tệ, đến khi kết thúc học kỳ, nếu ít thì cũng đã có thể rèn được 50 đốt xương rồi, nếu nhanh thì trực tiếp đạt đến đỉnh cấp một cũng không biết chừng.
Còn Phương Bình thì có thể rất nhanh sẽ đến đỉnh cấp một rồi.
Nhưng, tốc độ tôi cốt và cường độ khí huyết tăng lên không có nghĩa là thực lực cũng tăng lên."
Nói xong, Lữ Phượng Nhu trầm mặc trong chốc lát, nói: "Địa quật ngày càng nguy hiểm, cho nên lúc này cả hai đứa em cần phải tăng cao thực lực trên mọi phương diện, bao gồm thực chiến.
Phương Bình, em vẫn như trước, chưa quyết định rốt cuộc có muốn tham gia thi đấu giao lưu hay không sao?"
Sắc mặt Phương Bình có hơi thay đổi, như đang đấu tranh tư tưởng, sau một chốc mới gật đầu nói: "Em nghĩ kỹ rồi, em sẽ tham gia, nghe nói lần này khen thưởng rất nhiều!"
Bên công ty vẫn chưa có lợi nhuận, trên thực tế, cũng không nhanh như vậy, giai đoạn đầu chính là bỏ tiền vào mà thôi.
Điểm tài phú của cậu gần đây không ngừng tiêu hao, tuy rằng tháng này cậu lại có thêm 30 viên Khí Huyết Đan phổ thông, nhưng điểm tài phú tăng lên còn chưa đủ cho cậu dùng để tôi cốt.
Trước đó, điểm tài phú cao nhất của cậu đã lên đến con số 8,6 triệu.
Tháng này, cậu tiêu hao hơn 2 triệu điểm tài phú, cho dù có tiền thuốc bù lại, nhưng điểm tài phú cũng không tăng cao lại như ban đầu, ngược lại, hôm qua còn rơi xuống mức 8 triệu.
"Tuyết Mai, em thì sao?"
Triệu Tuyết Mai kiên định nói: "Em muốn tham gia, nhưng mà… nhưng mà không chắc em sẽ có được cơ hội này."
Thực lực của cô ở lớp huấn luyện đặc biệt thực ra không tính là yếu, nhưng thực lực ngang hàng với cô cũng có ít nhất khoảng 10, 20 ngày.
Cuối cùng, chưa chắc cô đã có cơ hội tham dự.
Lữ Phượng Nhu cũng không an ủi, cười nói: "Nếu đều muốn, vậy không thành vấn đề, có suy nghĩ này, mới có động lực phát triển.
Thân là đạo sư của các em, nếu như cả hai em cuối cùng đều có thể tham gia thi đấu giao lưu, hơn nữa còn có thể đánh trận thành danh, vậy cũng xem như cho tôi chút thể diện.
Buổi tối các em về chuẩn bị một chút đi, xin nghỉ 2 ngày, hai ngày tiếp theo, tôi mang các em ra ngoài một chuyến."
Phương Bình cảm thấy không quá tự do, thấp giọng nói: "Đạo sư, sẽ không phải là đi địa quật chứ?"
"Ha ha!"
Lữ Phượng Nhu xem thường, không đáng trả lời.
Hai đứa newbie cùi bắp này, cô sẽ dẫn tụi nó tới địa quật chịu chết sao?
Dù cho Phương Bình trước đó đã đánh chết 2 người, cậu ta cũng vẫn còn non và xanh lắm.
...
Bước ra khỏi biệt thự số 8, Phương Bình nhìn Triệu Tuyết Mai nói: "Cậu cảm thấy, ngày mai đạo sư muốn đưa tụi mình đi đâu?"
"Không biết."
Triệu Tuyết Mai không biết, cũng không muốn đoán, tùy ý nói: "Đi đâu cũng được, tôi thấy đây là chuyện tốt."
"Cũng không hẳn đâu, tôi luôn cảm thấy, đạo sư của chúng ta không quá đáng tin."
Triẹu Tuyết Mai liếc cậu một cái, đi một hồi lâu mới mở miệng nói: "Hoạ là từ miệng mà ra đó, cậu không biết võ giả đỉnh cấp 6 có thính lực rất tốt, nghe được rất xa sao?"
"Đạo sư sẽ không nhàm chán vậy chứ?"
"Vậy cũng không chắc đâu nha."
Triệu Tuyết Mai nở nụ cười, có vẻ hơi hả hê, nói: "Xem ra cậu bị đánh còn chưa đủ."
"Nói cứ như cậu không bị đánh vậy!"
Phương Bình phản kích một câu, đến khi đến được ký túc xá tân sinh, lại hỏi: "Cậu thật sự muốn tham gia thi đấu giao lưu à? Tôi cảm thấy nữ sinh không cần thiết tham gia."
"Trước đừng nói tới tôi, cậu thì sao?" Triệu Tuyết Mai hỏi ngược lại: "Tôi cảm thấy cậu cũng không giống như quá để ý đến chuyện thi đấu giao lưu thắng hay thua, vì sao phải tham gia?"
"Lấy lợi ích."
Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Cảm thấy gần đây tiêu xài nhiều quá, trường học hằng ngày bù lại cho chúng ta quá ít, không tham gia thi đấu giao lưu, trường học sẽ tiếp tục cho chúng ta lợi ích như vậy sao?
Nếu cứ tiếp tục, tiêu hao cũng muốn mòn núi rồi.
Hơn nữa, tôi cũng cảm giác được, đạo sư hy vọng chúng ta tham gia, có thể có liên quan đến tình hình diễn biến ngày một xấu đi.
Còn phải ở trường học tiếp mấy năm nữa đó, tôi vẫn là tân sinh viên, lúc này mà không ra mặt vì trường học, cậu cảm thấy nhà trường sẽ xem tôi như thế nào?"
Mấy ngày này, Phương Bình cũng nghĩ kỹ rồi.
Trong đám tân sinh viên, cậu cũng không phải hạng người vô danh gì, nếu như cậu liên tiếp trốn tránh không thi đấu, nhà trường sẽ nghĩ cậu là người như thế nào?
Tuy rằng nhà trường nói không bắt buộc, nhưng nếu Tân Nhân Vương lại không muốn xuất lực, tâm lý của những học sinh khác nhất định sẽ có chút thay đổi.
Tình huống tốt nhất, nhà trường chẳng thèm để ý.
Nhưng trường hợp xấu nhất, trường học cảm thấy Phương Bình căn bản không có lòng trung thành với Ma Võ. Sau này, tài nguyên cũng sẽ không ưu tiên, thậm chí từ chối bồi dưỡng Phương Bình là chuyện bình thường.
Ma Võ là một miếng thịt ngon, lúc này, Phương Bình cũng không thể từ bỏ thân phận học sinh xuất sắc của Ma Võ được.
Nếu không, sau này sẽ gặp phiền phức.
Triệu Tuyết Mai nghe nói như thế, có hơi buồn bực nói: "Bọn tôi còn đang buồn phiền vì phải tranh giành suất thi đấu giao lưu, cậu thì hay rồi, đổi lại, tôi mà là cậu, tôi căn bản sẽ không do dự."
"Chúng ta không giống nhau..."
Phương Bình thành thật nói một câu, nếu có thể, cậu thật hy vọng yên yên ổn ổn lên cấp hai, cấp ba, cứ từ từ tăng cấp đến tông sư.
Nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn không cho phép cậu làm như thế.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm, Phương Bình và Triệu Tuyết Mai đã có mặt ở cổng trường đứng chờ.
Lữ Phượng Nhu không phải đi bộ ra, mà lái xe đến.
Chiếc xe thể thao màu đỏ!
Cả hai tháng nay, Phương Bình cũng không ra khỏi trường, cũng quên mất chuyện xe cộ. Lúc này thấy Lữ Phượng Nhu lái xe, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp cho lắm.
"Nhìn cái gì? Lên xe!"
Lữ Phượng Nhu nhìn rất ngầu, còn mang cả kính đen, chờ hai đứa học trò lên xe, Lữ Phượng Nhu cũng không nói nhiều, nhấn ga chạy nhanh ra khỏi trường học.
...
Xe chạy ra ngoại ô Ma Đô.
Cuối cùng, xe dừng lại ở trước một khoảng sân rộng.
"Xuống xe!"
Phương Bình vôi vã xuống xe, nhìn xung quanh một lần, xung quanh hoang vu vô cùng, hoàn toàn khác xa với nội thành Ma Đô, còn có thể nhìn thấy đồng ruộng gần đó.
Nơi ngừng xe là một khoảng sân rộng, bên trong cũng không phải nhà cao tầng gì.
Trước cửa đại viện có hai người đàn ông lực lưỡng đứng canh.
Nhìn thấy Lữ Phượng Nhu, hai người cũng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt đánh giá người đến, sau đó cũng không nhìn bọn họ nữa.
Lữ Phượng Nhu cũng không quan tâm bọn họ, càng không đưa giấy tờ chứng minh gì.
Cô dắt hai đứa học trò của mình đi vào bên trong.
Mãi đến khi đi vào bên trong đại viện, Lữ Phượng Nhu mới dừng lại trước một cánh cửa lớn đang đóng.
"Hôm nay có cuộc chiến sinh tử nào không?"
Người đứng canh cửa cũng là một người đàn ông lực lưỡng, nghe được hỏi như thế, hắn ta nhìn gương mặt non nớt của Phương Bình và Triệu Tuyết Mai, nhếch miệng cười nói: "Có, vé vào cửa 10 ngàn/người!"
Lữ Phượng Nhu cũng không lấy tiền ra, tiện tay ném cho hắn một viên Khí Huyết Đan phổ thông.
Đối phương liếc mắt nhìn, khẽ gật đầu nói: "Mời vào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận