Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2588: Sách Cổ (2)

"Cửa tam tiêu, cửa đại đạo! Tu sĩ thời Thượng Cổ không có cửa, ngày khởi động Tiên Nguyên, cửa đại đạo xuất hiện, đó là cửa tam tiêu! Các Đế Thiên Đình gặp gỡ... Chiến Thiên Đế từng nói, đại đạo vốn không nên có cửa, vì sao phải dựng cửa?"
"Địa Hoàng nói: Lập quy tắc! Thiên địa đại đạo vốn có quy tắc, không quy củ không được! Tu sĩ tu đạo, không thiên kiếp, không tâm ma, thích làm gì thì làm, sớm muộn người người thành ma, nên lập quy tắc, chia làm tam giới!"
"Lời của Địa Hoàng, nhắm thẳng vào Tứ Đế, Tứ Đế thích làm gì thì làm, không quy tắc, không Hoàng Giả, không Thiên Đình, không tam giới! Dựng cửa, Tiên Nguyên, e là nhắm thẳng vào Tứ Đế, Tứ Đế chưa thành Hoàng, một khi đại đạo bị đóng, đạo Hoàng không hiện, Tứ Đế có lẽ không thể thành Hoàng!"
"Tứ Đế có sức chiến đấu bằng Hoàng, nếu thành Hoàng, trong tam giới, ai có thể chống lại?"
"Các Hoàng không nói, Chiến Thiên Đế tranh luận, giam cầm đại đạo, đoạn đạo nhân gian, khóa đạo tam giới, Hoàng Giả gọi đó là quy tắc?"
"Địa Hoàng tức giận, Nhân Hoàng quát lớn, Đông Hoàng hoà giải, các vị Hoàng khác không nói... Chiến Thiên Đế quát mắng, tư tâm Hoàng Giả vượt qua công tâm, muốn phá hủy Tiên Nguyên, loại bỏ phân chia người - tiên!" "Các Đế không nói gì, ba vị Đấu Thiên Đế không nói gì, Chiến Thiên Đế nảy ra xung đột với Địa Hoàng, một tiễn xuất hiện, uy hiếp các vị Hoàng Giả, tam giới chấn động, các Đế kinh hoảng..
"Đại tiệc tan rã trong không vui, chuyện của Tứ Đế đã chôn xuống mầm tai hoạ "Cửa tam tiêu, phong thiên phong địa phong đạo, cũng không phải không có lợi, tu sĩ thời Thượng Cổ không có cửa, sức mạnh tràn tán, lực khống chế không đủ mạnh, người tự bạo nhiều vô số kể. Cửa tam tiêu áp chế tinh khí thần, rất có lợi cho chuyện khống chế sức mạnh.."
Phương Bình nhìn một hồi, hắn đọc lướt qua vài chuyện thời Thượng Cổ.
Song, có không ít nội dung đề cập đến cửa tam tiêu.
Cửa tam tiêu thật ra là cửa xây đường, nhưng bởi vì có thêm 3 cánh cửa này, các võ giả càng thoải mái khống chế sức mạnh của mình. Ba cánh cửa phân hóa sức mạnh của võ giả một cách rõ ràng.
Mà ở thời kỳ Thượng Cổ, sức mạnh của võ giả vốn là một thể. Khác với hiện tại, lực lượng tinh thần là lực lượng tinh thần, lực lượng nhục thân là lực lượng nhục thân, lực lượng khí huyết là lực lượng khí huyết. Thời kỳ Thượng Cổ, sức mạnh rất hỗn tạp. Cho nên mới có bốn vị Cực Đạo Thiên Đế, là bốn người lạc loài. Hoàng Giả đều cân bằng về sức mạnh, cho nên mới nói Hoàng Giả toàn năng, bởi vì sức mạnh của bọn họ vốn là dung hợp. Về phần tranh đấu Nam - Bắc, đó là chuyện sau khi sức mạnh chênh lệch quá lớn, là chuyện sau khi có cửa.
"Hóa ra dựng cửa là vì nhắm vào Tứ Đế!" Phương Bình bất ngờ, là như vậy sao?
Cũng phải, Tứ Đế cũng không phải Hoàng Giả mà đã mạnh như Hoàng Giả, một khi trở thành Hoàng Giả, thế chẳng phải còn mạnh hơn Hoàng Giả sao?
Nhưng dựng cửa thì có thể đóng kín đại đạo của Tứ Đế sao? Hay là trong đó còn nguyên do nào khác?
Cửu Hoàng chế tạo Tiên Nguyên, thanh thế hùng vĩ, thậm chí không tiếc đối đầu với Tứ Đế, không tiếc hủy diệt đạo của nhân gian, lẽ nào là có nguyên nhân khác?
Từng câu hỏi nhảy lên trong đầu Phương Bình, còn nữa, cửa tam tiêu là cửa mở đường, thế chẳng lẽ phải đánh vỡ cửa tam tiêu mới có thể thành Hoàng?
Nhóm người lão Vương nói, khi họ đi ngược đại đạo, hình như không gặp phải cái gì cửa, nhẹ nhàng đẩy một cái là cửa đã mở, lẽ nào năm đó không bị chặn đường?
"Lão Vương kiếp trước thật mạnh mẽ, dám trực tiếp trở mặt với nhóm người Địa Hoàng!"
Phương Bình thầm nhủ, mà có ngốc không cơ chứ.
Có lẽ Cực Đạo Thiên Đế có thể đánh với Hoàng Giả, nhưng ít người hơn đối phương, rõ ràng không phải là đối thủ, không thể nhẫn nhịn một chút, tìm cơ hội hay sao, hoặc là trốn đi, bốn người liên thủ, tìm một cơ hội phục kích mấy vị Hoàng Giả?
Buông quyển sách trong tay xuống, Phương Bình cầm quyển thứ hai lên đọc.
Quyển này thú vị hơn nhiều!
"Hôm nay, Thương Miêu lại đến Thiên Đình, nó cùng Thiên Cẩu tập kích Chưởng Ấn Sứ, muốn cướp đoạt Cửu Hoàng Ấn... các tướng Thiên Đình tức giận! Chưởng Binh Sứ nói, nên trấn áp Thương Miêu Thiên Cẩu, để tránh làm hại các phe khác.
"Thú Hoàng nói, Thương Miêu Thiên Cẩu có lai lịch phi phàm, không thể tự ý động vào chúng nó, phạt Thiên Cẩu ngàn năm không được bước vào Thiên Đình... không nhắc đến Thương Miêu. Các tướng không phục... Linh Hoàng một chưởng đánh Chưởng Ấn Sứ bị thương, nói Thương Miêu đáng yêu, không thể bắt nạt nó!" "Trấn Hải sứ cáo trạng, Thương Miêu câu đi con trai trưởng của hắn, Thú Hoàng đến nhà, Thương Miêu đã nấu đầu con cá đó, muốn ăn, thấy Thú Hoàng đến nhà, Thương Miêu bỏ lại Thiên Cẩu, chạy mất dép, Thiên Cẩu bị phạt ngàn năm không được vào Biển Khổ!"
"Thương Miêu ăn vụng mấy cây thảo dược trong vườn Thần Hoàng, Thần Hoàng nổi giận, Thương Miêu chạy đến cung Linh Hoàng, tố cáo thảo dược trong vườn Thần Hoàng khó ăn, Linh Hoàng không hỏi không nói, lập tức đánh đến cung Thần Hoàng, Thần Hoàng bất đắc dĩ, muốn trồng vườn thảo dược mới bên ngoài cửu trọng thiên Phương Bình đọc một lát, trợn mắt ngoác mồm, sách này ai ghi lại vậy?
Lịch sử đen tối của Thương Miêu đây mà! Hóa ra... Con mèo này xấu xa từ thời Thượng Cổ đến hiện tại!
Hơn nữa, có vẻ như nó tìm được chỗ dựa khá tốt, Linh Hoàng rất yêu thích nó, ra tay che chở cho nó không ít lần.
Thần Hoàng cũng bị ép đến mức bất đắc dĩ, đành phải trồng thảo dược ở bên ngoài cửu trọng thiên.
Tập kích Chưởng Ấn Sứ, câu hậu duệ của Trấn Hải Sứ, chọc giận Chưởng Binh Sứ... có cái gì mà con mèo này không dám làm?
"Con mèo này quá xấu tính, quan trọng là... Thiên Cẩu đúng là đầu đất vô tội!" Phương Bình cảm thán. Nhìn xem, ngàn năm không được vào Thiên Đình, ngàn năm không được đến Cấm Kỵ Hải... Thương Miêu gây họa, Thiên Cẩu chịu phạt, thật thê thảm.
Xứng đáng là huynh đệ tốt của Thương Miêu, chẳng trách Thương Miêu rất nhớ Thiên Cẩu. Đổi lại là hắn, Phương Bình cũng nhớ. Gây họa rồi có người chịu tội thay, còn không phải lần một lần hai, Phương Bình cần một nhóm tri kỷ thế này!
"Người ghi lại những sự kiện này hẳn là rất rõ về những chuyện này, e là cũng là nhân vật lớn của Thiên Đình" Phương Bình xem xét một lát, không thấy ký tên người ghi chép.
Rất nhanh, Phương Bình lại nhìn thấy một ghi chú, cũng là ghi chú cuối cùng.
"Thương Miêu biến mất rồi! Có người nói nó đi ngủ, các Đế mừng vui, Cửu Hoàng thì suy nghĩ sâu xa, Thú Hoàng nói mê, đại loạn sắp tới!" "Thương Miêu... là vật gì?" Câu cuối cùng chất chứa sự mờ mịt.
Ánh mắt Phương Bình khẽ động, Thương Miêu đi ngủ, Thú Hoàng lại nói đại loạn sắp tới. Chẳng lẽ... Sau khi Thương Miêu ngủ mới xảy ra trận chiến Thiên Giới năm đó?
Cửu Hoàng hẳn là có chuẩn bị!
Thương Miêu đi ngủ lúc nào? Vì sao Cửu Hoàng lại biết Thương Miêu ngủ nghĩa là đại loạn sắp đến?
Mèo này làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhưng vẫn sinh sống bình yên ở Thiên Giới, có phải Cửu Hoàng biết gì đó?
Phương Bình thầm nghĩ, trong đầu cũng đang nghĩ đến Thương Miêu.
"Mèo lớn, vì sao Cửu Hoàng biết ngươi ngủ nghĩa là đại loạn sắp tới?"
"Meo."
Tiếng mèo kêu vang lên. Thân thể to mập của Thương Miêu xuất hiện trong đầu Phương Bình, ngay sau đó, nó xù lông: "Giả, tất cả đều là giả! Bản miêu chưa bao giờ làm chuyện xấu hay gây chuyện, mấy chuyện ngươi nghĩ tới đều là giả! Quyển sách kia... Quyển sách kia là giả, tức chết mèo, bản miêu không làm chuyện xấu!"
Phương Bình nhìn nó xù lông, không nói gì, không đánh đã khai, quả nhiên là thật!
Mèo này thật xấu xa!
Không nói những này, Phương Bình hỏi: "Gần đây ngươi muốn ngủ sao?"
"Meo, muốn ngủ!"
"Không cho ngủ!" Phương Bình dụ dỗ nói: "Lần này ta thay ngươi bắt cá lớn, không chỉ là cá lớn, còn có rất nhiều ăn ngon, ngươi mà ngủ là không có gì hết!"
"Thật?"
"Đương nhiên!"
"Vậy bản miêu không ngủ, ngươi về sớm một chút, đúng rồi, có cần bản miêu giả mạo ngươi không?"
"Không cần, cảm ơn, ngươi tiếp tục phơi nắng đi!"
Phương Bình cạn lời, ta còn dám bảo ngươi giả mạo ta sao?
Ngươi chơi vui nghiện rồi phải không, xem ra gần đây chưa thực sự muốn ngủ.
Không để ý đến Thương Miêu nữa, Phương Bình trực tiếp ngưng cảm ứng về nó, tiếp tục đọc sách cổ.
Đọc một hồi, Phương Bình thấy mình có thu hoạch không nhỏ.
Gần đây, hắn thích đọc những tư liệu liên quan đến Thiên Đình, có một số người... có lẽ sắp trở về!
Tà giáo truyền thừa từ xưa đến nay, nếu lần này đến tà giáo, có lẽ sẽ nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Hy vọng Khôn Vương cũng thói quen viết nhật ký, nếu có thì mình có lẽ sẽ biết được một ít bí văn Thượng Cổ, bao gồm nguyên nhân dẫn đến trận chiến hủy diệt Thiên Giới. "Cửu Hoàng... Tứ Đế... Đấu Thiên Đế ở đâu? Cửu Hoàng ở đâu?"
Phương Bình thầm nỉ non, Ma Đế đến Thiên Phần một chuyến, sau đó như thể đã hoàn toàn thất vọng với toàn thế giới, hắn phát hiện cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận