Toàn Cầu Cao Võ

Chương 935: Phương Bình Là Người Tốt

Tưởng Siêu ngáp một cái nói: "Hả, thần binh ư? Ngươi nói cái này hả?"
Vừa nói chuyện, Tưởng Siêu vừa giơ chân chỉ vào đôi giày của mình, lắc đầu nói: "Không phải cấp bảy thì thần binh cũng chỉ là binh khí bình thường mà thôi, không có quá nhiều tác dụng. Bọn ta ra ngoài, mỗi người đều có một loại thần binh. Đôi giày chiến này chính là thần binh cấp bảy trung kỳ.
Nhưng cũng chỉ dùng tốt hơn giày hợp kim cấp A một chút mà thôi, không có gì quá khác."
Phương Bình chấn động nói: "Các ngươi... Các ngươi đều có thần binh?"
Tô Tử Tố cười hì hì nói: "Có, nhưng Tưởng mập nói không sai, thực ra tác dụng không lớn, cũng chỉ tốt hơn hợp kim cấp A một chút, nhưng bọn ta không đến tinh huyết hợp nhất, không cách nào uẩn nhưỡng..."
Cô nàng còn đang nói, nhưng Phương Bình đã cúi đầu, như đang nhìn đôi giày chiến của Tưởng Siêu.
Lúc này, không ai phát hiện, đôi mắt Phương Bình đỏ lên rồi!
Mẹ nó, 10 thanh thần binh!
Mười người trước mặt này không phải là người nha, mà là núi vàng di động.
Nếu không lột sạch, sao có thể để bọn họ rời khỏi Ma Võ?
Cũng phải, yêu thú cấp bảy mà thôi, gặp phải tổ tông của bọn họ, e là không kịp phản ứng đã bị xử lý rồi.
Thuận tay chế tạo thần binh cho con cháu mình là chuyện hoàn toàn không khó gì đối với mấy người kia.
Quả thật, người so với người có thể tức chết người.
Thấy Phương Bình có vẻ hơi mất mát, Lý Phi liếc mắt ra hiệu cho mọi người, thôi, đừng đả kích hắn nữa.
Trước kia còn nghĩ đệ nhất sinh viên võ đại sẽ khiến bọn họ có cảm giác rung động.
Bây giờ xem ra, cũng chỉ là người dung tục.
Nghe nói đến thần binh cấp bảy thì quéo rồi?
Hơn nữa, bọn họ cũng nhìn ra Phương Bình thích khoe khoang, mọi người bó tay, hắn nghĩ sao mà lại khoe khoang trước mặt bọn họ?
Phương Bình như bị đả kích trầm mặc chốc lát.
Nhưng rất nhanh, Phương Bình liền cười nói: "Để mọi người cười chê rồi."
"Khi nói có đoàn tham gia thi đấu giải võ đạo thanh niên toàn cầu đến giao lưu, ta nghĩ ta là một trong số những người trẻ tuổi ưu tú nhất rồi. Kết quả ta lại không được mời tham gia thi đấu, nhất thời, trong lòng hơi đố kỵ với mọi người.
Nay ta đã hiểu, là ta ít va chạm, kiến thức nông cạn, đến giờ mới biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Cảm ơn các vị sư huynh sư tỷ đã dạy ta một bài học, đây có thể sẽ là bước đi quan trọng trên con đường võ đạo của ta, cảm ơn mọi người."
Phương Bình thành khẩn, cũng không còn cười giả tạo, ánh mắt rõ ràng nói: "Con đường võ đạo vô cùng đặc sắc, là Phương Bình ta ếch ngồi đáy giếng, xem thường anh kiệt trên thế giới!"
Nghe những lời này, mấy người trước đó còn cau mày đánh giá cũng biến thành thoải mái tán thưởng.
Tô Tử Tố cười hì hì: "Hóa ra là như vậy, ta nói rồi mà, trở thành võ giả cấp năm chỉ trong hai năm sao có thể như vậy được. Phương Bình, không sao, ngươi nói như vậy, bọn ta cũng đã hiểu ngươi hơn rồi."
Tưởng Siêu cũng cười ha hả nói: "Tiểu nhân đúng là tốt hơn ngụy quân tử nhiều, ngươi quả thật rất thú vị."
Phương Bình cười khổ nói: "Ta bị đả kích thật, nhưng như vậy cũng tốt, sau này càng có động lực bước trên con đường võ đạo."
Trịnh Nam Kỳ lạnh lùng lúc này cũng mở miệng: "Ngươi quả thật khá hơn lời đồn một chút..."
"Nghe đồn?"
Phương Bình khẽ cười hỏi: "Nếu Trịnh sư huynh không ngại, có thể nói một chút xem người ngoài đồn đại ta là hạng người gì được không?"
Trịnh Nam Kỳ lạnh nhạt nói: "Không biết trời cao đất rộng, nham hiểm giả dối, đê tiện vô sỉ..."
Phương Bình bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói: "Trịnh sư huynh, còn có loại nghe đồn này nữa hả? Phương Bình ta cũng không đắc tội nhiều người, cần phải chửi bới ta vậy sao?"
Trịnh Nam Kỳ không nhiều lời, lời này là cháu trai Trịnh Minh Hoành nói với hắn.
Đương nhiên, tính ra, tên kia vẫn là nhân vật cùng đời với hắn.
Nghe một chút cũng được, bây giờ nhìn lại, Ma Võ Phương Bình hình như cũng không phải người như vậy.
Tuy rằng lúc trước có hơi khó ưa, nhưng ít nhất đối phương cũng khá thẳng thắn.
Phương Bình không tính toán chuyện này, dù trong lòng hận không thể cầm búa gõ đầu hắn, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: "Vậy thì không đi xem những thứ này nữa, chúng ta đến khu Nam ngắm cảnh, cảnh biển ở Ma Võ cũng khá đẹp, thư giãn một chút, các vị thấy sao?"
"Được."
Mọi người gật gù, bọn họ quả thật không có hứng thú muốn nhìn phương tiện hỗ trợ tu luyện.
Ngắm cảnh cũng không tệ.
Phương Bình thấy thế, liền lấy điện thoại ra gọi điện, cười nói: "Quét dọn vệ sinh khu Nam sạch sẽ một chút, đừng khiến Ma Võ mất mặt."
...
Khu Nam Ma Võ, ngoài cửa khu Nam.
Trương Ngữ khẽ cau mày, một lát mới nói: "Tần Phượng Thanh, làm vậy được không?"
Tần Phượng Thanh lười biếng nói: "Làm sao?"
"Phương Bình... Phương Bình làm như thế có phải hơi không ổn thỏa hay không?"
Tần Phượng Thanh cười nhạo nói: "Sao lại không ổn, không được? Ta hỏi ngươi, chúng ta có cướp đoạt của bọn họ không?"
Trương Ngữ lắc đầu.
"Có trộm của bọn họ không?"
Trương Ngữ lại lắc đầu.
"Thế thì đúng rồi, không cướp không trộm, làm sao?"
Tần Phượng Thanh xoa xoa đầu trọc, không có vấn đề nói: "Ngươi cảm thấy người ta để ý chút tiền lẻ như vậy sao? Đương nhiên, người ta có tiền là bản lĩnh của người ta, chúng ta cũng dựa vào bản lĩnh kiếm cơm kiếm tiền, đâu phải trắng trợn cướp đoạt trộm cắp gì.
Bộ trưởng Vương không phải đã nói để Ma Võ cho bọn họ cơ hội rèn luyện sao?
Ta hỏi ngươi, cách đối nhân xử thế có phải là một loại rèn luyện không?"
Trương Ngữ dừng một chút, lát sau mới nói: "Từ lúc nào ngươi lại biết cách nói chuyện như thế hả?"
"Hỏi tào lao, ta rất biết cách nói chuyện!" Tần Phượng Thanh nói xong lại hơi bi quan: "Chỉ là trình độ không bằng Phương Bình thôi! Tên này thật xấu xa, hắn nhất định phải đóng vai chính, bắt chúng ta đóng vai phản diện, không biết cuối cùng được chia bao nhiêu lợi lộc nữa."
Trương Ngữ cũng cười khổ nói: "Ta hy vọng người của đoàn giao lưu thông minh một chút, nếu ngốc quá... e là cuối cùng bị bán còn giúp người khác đếm tiền."
"Không liên quan đến chúng ta." Tần Phượng Thanh hoàn toàn chẳng quan tâm.
Lúc này, điện thoại di động reo lên, hắn nhận điện thoại, tiếng Phương Bình truyền đến: "Quét dọn vệ sinh khu Nam sạch sẽ một chút, đừng khiến Ma Võ mất mặt."
"Rõ!"
Cúp điện thoại, Tần Phượng Thanh nhếch miệng cười nói: "Cực kỳ giàu có, có thể hố một vố rồi!"
"Các ngươi..."
"Ít nói nhảm, lát nữa nhớ phối hợp cho tốt, nếu không bị Phương Bình bán, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
Trương Ngữ bất đắc dĩ, biết vậy ta không xuất quan.
Thôi vậy... Dù sao cũng là vì Ma Võ.
Nói khó nghe một chút, đồ tốt trong tay bọn họ, hơi lãng phí.
Nếu để Ma Võ dùng, có lẽ sẽ hạn chế được số lượng hy sinh, tăng chiến công diệt địch.
Đương nhiên, dù sao đồ vật cũng thuộc về người ta, do các bậc cha chú tổ tông nhiệt huyết chiến đấu mà được, có thể ao ước ganh tị, nhưng không thể hận.
"Thực lực chúng ta mạnh hơn một chút... cũng là vì nhân loại... Mọi người có chung mục tiêu..."
Trương Ngữ tự an ủi mình vài câu, huống hồ, bọn ta cũng chỉ nói mấy câu mà thôi, nếu đối phương thật không mắc câu thì cũng không thể làm gì được, có đúng không?
...
Cùng lúc đó.
Phương Bình dẫn mọi người đi về khu Nam.
Trên đường, dư quang trong mắt quét nhìn mọi người.
"Ít nhất 10 thanh thần binh!"
"Không ít đá năng lượng."
"Có... nội giáp không? Chắc là giáp từ da yêu thú cao cấp chứ?"
"Không ít quả năng lượng... Đậu, tên mập ăn như đồ ăn vặt, thật quá xa xỉ!"
Phương Bình còn đang dự đoán giá trị tài phú của bọn họ, Tưởng Siêu thấy hơi chán, thò tay vào túi lấy ra vài quả nhỏ nhỏ, ăn như đồ ăn vặt.
Đó là quả năng lượng!
Quả Bách Thối, quả Uẩn Thần đều được xem là quả năng lượng.
Đương nhiên, loại trái cây mà Tưởng Siêu ăn kém hơn quả Bách Thối một chút, năng lượng không bằng, nhưng đối với võ giả cấp thấp mà nói, đó là thứ vô cùng quý giá.
"Thật sự có tiền!"
"Đáng tiếc, không thể cướp đoạt."
"Phải mắc câu nha, không mắc câu thì tiếc lắm, dê béo tốt vậy mà."
Phương Bình thầm lẩm bẩm một trận.
Đám con ông cháu cha này thực ra cũng tốt tính, hoặc bọn họ cảm thấy không cần phải vậy, cũng không phải kiểu thấy Phương Bình khó ưa liền muốn bắt nạt.
Người ta không chủ động kiếm chuyện với mình, bình thường, Phương Bình cũng không muốn gây sự.
Nhưng Ma Võ... nghèo lắm!
Lữ Phượng Nhu còn thiếu một thanh thần binh, còn phải nghĩ cách đúc cho Đường Phong một thanh.
Lão Lý cũng cần một thanh.
Tính ra, cần ba thanh thần binh.
Hắn biết đi đâu tìm thần binh đây?
Lão sư Ma Võ xuống địa quật tìm yêu thú là hành trình cửu tử nhất sinh, không phải chuyện đùa.
Lần trước, Hoàng Cảnh suýt nữa thì toi, may mà có con Giảo làm yêu gian.(*)
---
(*) Yêu gian: yêu thú làm gián điệp, chỉ hành động Giảo cấu kết với nhóm Phương Bình vu oan giá họa cho thành Yêu Mộc ở các chương trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận