Toàn Cầu Cao Võ

Chương 659: Đội hình cực kỳ hoành tráng (2)

Nam Giang Võ Đại, mấy người Lam Vô Phong cũng trầm mặc không nói.
Trước đó còn muốn chạm mặt Ma Võ nhưng thấy Ma Võ cường thế như vậy, dám khiêu chiến Kinh Võ, khiêu chiến trường quân đội Đệ Nhất, không thèm để ai vào mắt, chỉ nói hai ba câu đã dọa Tây Sơn Võ Đại ngay tại chỗ, nếu bọn họ thật sự chạm mặt Ma Võ, chưa chắc đã tốt.
Hậu trường rơi vào yên lặng.
...
Trên sân khấu.
Hiệu trưởng Kinh Đô Võ Đại, cường giả đỉnh cấp tám đích thân xuống đài bắt đầu đọc diễn văn khai mạc.
Không có quá nhiều tự thuật, chỉ đơn giản nói vài câu, hiệu trưởng Kinh Võ không rời đi mà đi lên lầu hai, chờ nghi thức rút thăm.
Đợi hiệu trưởng Kinh Võ kết thúc diễn văn, Nam MC lớn tiếng nói: “Tiếp theo, hoan nghênh 20 đội có tư cách tranh giành top mười trường danh tiếng vào sân khấu... Đầu tiên hoan nghênh đội tham gia thi đấu của Kinh Đô Võ Đại lên sân khấu!”
“Kinh Đô Võ Đại, đội chủ lực 5 người, đội dự bị 5 người.
Đội trưởng Lý Hàn Tùng, sinh viên năm tư của Kinh Đô Võ Đại, hội trưởng hội võ đạo, thực lực đỉnh cấp bốn, xếp hạng 7 trong bảng xếp hạng cấp bốn.
Tần Trạch, thành viên đội chủ lực, sinh viên năm tư, thực lực đỉnh cấp bốn, xếp hạng 94 trong bảng xếp hạng cấp bốn.
Lý Nghiên, thành viên đội chủ lực, sinh viên năm tư, thực lực đỉnh cấp bốn...
...
Đội viên dự bị, Lăng Y Y, học viên năm ba, thực lực cấp bốn trung kỳ...”
Khi thực lực của đội Kinh Võ được công bố, dưới khán đài vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Quá mạnh rồi!
Đội chủ lực toàn bộ đều từ cấp bốn cao kỳ trở lên, đội dự bị toàn bộ là cấp bốn trung kỳ.
Trong 13 trường vào thẳng vòng này, Kinh Võ chưa từng xuất chiến, mọi người chỉ biết Kinh Võ - Lý Hàn Tùng, những người khác thì không biết.
Đương nhiên cái tên Lăng Y Y thì mọi người nhớ, trước đó không lâu bị Phương Bình đánh bại, nhưng bây giờ cô chỉ là thành viên đội dự bị, mọi người cũng không quá để ý.
Hơn nữa trong bảng xếp hạng top 100 cấp bốn, đội Kinh Võ có hai người, có thể thấy thực lực mạnh mẽ thế nào.
Tháng trước, khi Lý Hàn Tùng đi khiêu chiến, một vài cường giả võ đại cũng bắt đầu leo hạng, chính lúc đó, Tần Trạch bước vào top 100.
Khi MC giới thiệu, một hàng mười người của Kinh Võ từ hậu trường bước lên.
Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang lên, đội Kinh Võ lên sân khấu, thì đội thứ hai chính là Ma Võ.
“Đội thứ hai chính là đội quán quân thi đấu giao lưu khóa trước, Ma Đô Võ Đại.
Ma Đô Võ đại, đội trưởng vẫn là đội trưởng khóa đầu tiên thi đấu - Phương Bình. Tôi nghĩ rất nhiều người không còn xa lạ với Phương Bình nữa.
Phương Bình, Ma Đô Võ Đại, sinh viên năm hai, hội trưởng hội võ đạo, thực lực đỉnh cấp bốn, tạm thời không có tên trong bảng xếp hạng.
Dù chưa có tên trong bảng xếp hạng nhưng bạn học Phương Bình bước vào cấp bốn với tư cách vô địch cấp ba, tôi nghĩ cậu ấy đang che giấu thực lực, thực lực chắc chắn không yếu, cuộc thi đấu giao lưu lần này quả nhiên là phong vân hội tụ, thiên kiêu như mây.
Hơn nữa bạn học Phương Bình tiến bộ quá nhanh, tháng bảy vẫn đang khiêu chiến võ giả cấp ba, nhưng hiện nay đã bước vào đỉnh cấp bốn, thật khó có thể tin được!
Đội viên đội chủ lực, Trần Văn Long, sinh viên năm tư, đỉnh cấp bốn, xếp hạng 64 trong bảng xếp hạng cấp bốn.
Đội viên đội chủ lực, Trương Ngữ, sinh viên năm tư, cấp bốn cao kỳ...”
"Giống với Kinh Võ, đội chủ lực và đội viên dự bị của Ma Võ đều là võ giả cấp bốn, đội hình cực kỳ hoành tráng, hai trường đại học, danh bất hư truyền!”
Nam MC nói xong, nữ MC cũng chấn động nói: “Quả thật rất hoành tráng, đội hình như vậy lại là sinh viên, quả thật là không thể tin được.
Con đường võ đạo, càng lên cao càng khó.
Rất nhiều võ giả lãng phí cả đời để thăng lên cảnh giới trung cấp vì nó là một bước khó như lên trời.
Nhưng hai trường danh tiếng phái ra mười người trung cấp tham gia thi đấu, lớn nhất là 23 tuổi, và nhỏ tuổi nhất là Phương Bình, mới 19 tuổi!
Tôi dám cam đoan, trong tương lai, số lượng những người này đột phá Tông sư sẽ không ít!”
Hai vị dẫn chương trình cấp sáu, đưa ra đánh giá rất cao!
Xác suất những người này trở thành Tông sư cực kỳ cao, hơn nữa không phải đơn giản là một hai người!
...
Lúc này Phương Bình đã dẫn người lên sân khấu.
Vừa lên sân khấu, phía dưới vang lên tiếng hoan hô.
“Ma Võ vô địch!”
“Ma Võ đệ nhất!”
“...”
Không khí càng kịch liệt hơn so với khi đội nhà lên sân khấu.
Một vài đạo sư Kinh Võ trên lầu hai dứt khoát không lên tiếng, việc này, nếu như Ma Võ không âm thầm động tay động chân, đánh chết bọn họ cũng không tin!
Hoàng Cảnh thản nhiên tự đắc, không cần biết Phương Bình làm thế nào, có khí thế là được rồi.
Nhìn đi, tác chiến trên sân khách nhưng uy phong như ở sân nhà, cho đám người Kinh Võ khốn kiếp kia tức chết.
...
Đội ngũ sau đó cũng có thể xem là hoành tráng không kém.
Trường quân đội Đệ Nhất, 8 vị cường giả cấp bốn.
Trường quân đội Cửa Châu, 6 vị cường giả cấp bốn.
Đội chủ lực của trường quân đội Vân Mộng đều là cấp bốn, đội chủ lực của Liên Minh Bát giáo cũng đều là cấp bốn, nhưng đa số là cấp bốn sơ kỳ.
Võ đại phổ thông thì mộc mạc hơn nhiều.
Nam Giang Võ Đại, 2 võ giả cấp bốn, Bắc Cương Võ Đại, ba người, Tây Sơn Võ Đại ba người, Đông Lâm Võ Đại ba người, Học viện nữ sinh Ma Đô ba người, Thiên Nam và Trung Châu Võ Đại đều là hai người.
Đội ngũ 200 người, trong đó có 97 võ giả cấp bốn!
Gần một nửa là võ giả trung cấp, võ giả xã hội nhìn đến mức không nói lên lời!
Đây chính là võ đại sao?
Ở bên ngoài, cường giả trung cấp cũng là bá chủ một phương, là Đô đốc địa phương, Đô thống quân đội, ông trùm trong giới kinh doanh...
Nhưng ở đây, một đám sinh viên mà thôi, lại có nhiều cường giả trung cấp như vậy!
Rất nhiều võ giả sơ cấp hết sức xẩu hổ, so sánh với đám người trên đài, bọn họ sống mấy chục năm quả thật quá uổng phí rồi.
Nhất thời, tâm tình của mọi người chập trùng không yên, bọn họ không thể gia nhập võ đại, nhưng con cái của họ nhất định phải vào được võ đại. Trung tâm huấn luyện võ đạo ở bên ngoài hoàn toàn không thể so sánh được với võ đại, ở trung tâm huấn luyện võ đạo, võ giả cấp bốn đều là giám đốc trung tâm rồi.
...
Giới thiệu xong đội ngũ, người dẫn chương trình nói to: “Mời đội trưởng của các đội lên phía trước rút thăm!”
Lúc này, một vị Phó bộ trưởng Bộ Giáo Dục, một Đại tướng quân quân đội đạp không bay từ lầu hai xuống, chủ trì nghi thức rút thăm.
Hai vị này đều là cường giả kim thân cấp tám.
Phương Bình vừa mới bước lên, Tần Phương Thanh liền ngáp một cái, nhàm chán nói: “Giả vờ rất giống, hai vị Tông sư là cố ý tới gian lận đúng không?”
Vì đề phòng đội mạnh chạm chán nhau, kiểu gì cũng gian lận.
Trương Ngữ hận không thể một cước đạp chết cậu ta!
Cậu ngậm cmn mồm lại không được à?
Phía trước hai vị cường giả kim thân nhìn nhau không chớp mắt, giả bộ như không nghe thấy.
Có điều... ánh mắt liếc qua nhớ rõ hình dáng của người nào đó, rất tốt, sinh viên của Ma Võ đúng là giỏi ha, ngay trước mặt Tông sư dám nói to nói nhỏ, nghĩ rằng hai bọn họ là kẻ điếc sao?
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Phương Bình cũng nghe thấy rất rõ ràng, chỉ trách tai cậu quá tốt.
...
20 vị đội trưởng hầu hết đều là hội trưởng hội võ đạo.
Phương Bình mới nhậm chức nên quen biết không nhiều. Những người khác đa số đều quen biết lẫn nhau.
Mọi người nhìn nhau, có người trong lòng căng thẳng nhưng không thể hiện trên mặt, có người thản nhiên như thường, hoàn toàn không quan tâm.
Đứng cạnh Phương Bình là Trần Hạo Nhiên của Kinh Nam Võ Đại, lúc này Trần Hạo Nhiên hơi căng thẳng, cứ nhìn chằm chằm vào mấy trường mạnh như Ma Võ, hy vọng vòng đầu tiên không nên gặp phải bọn họ.
Ngoài bảy trường võ đại phổ thông, có 13 trường đại học chưa tham chiến, trong đó nhất định sẽ có người sẽ chạm chán nhau.
Phương Bình ngược lại không quan tâm, chỉ nhìn về phía Vương Kim Dương, cười nói: “Anh Vương, tốt nhất là hai chúng ta đừng chạm mặt nhau, nếu không thì không hay rồi.”
Vương Kim Dương khẽ cười nói: “Nếu thật sự gặp nhau, vậy thì cũng không có cách nào, nhưng vẫn có cơ hội mà.”
Vòng đầu tiên, 10 trường thăng cấp, 10 trường bị loại.
Nhưng 10 trường bị loại vẫn sẽ có cơ hội tham gia thi đấu. Các đội thua đối chiến với nhau, đứng nhất bảng thua có thể thách đấu với một trong mười trường đã thắng, cơ hội chỉ có một lần, thắng rồi thì thay vào vị trí đó, thua thì xem như không có duyên lọt vào top 10 trường nổi tiếng.
Chỉ là đội thua phải đánh nhiều trận hơn, đánh xong còn có sức thách đấu hay không thì không biết.
Mọi người không nói chuyện nữa, Phương Bình liếc nhìn hội trưởng Tây Sơn Võ Đại, tiếp đó liền giơ tay bốc thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận