Toàn Cầu Cao Võ

Chương 904: Vô Cùng Chuyên Nghiệp (2)

Thừa dịp mấy đại cường giả giao chiến, Giảo chậm rãi lùi về sau.
Sau một khắc, Giảo biến mất ở tại chỗ.
Một lát sau, ở một hướng khác của thành Yêu Mộc, Giảo im lặng xuất hiện trên mặt đất. Mấy vị võ giả nhìn thấy nó, hoảng sợ, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị lực lượng tinh thần của Giảo đánh thành bùn nhão!
Mộc Vương đang đại chiến, Gỗ ngốc đang thủ thành, những cấp bảy cấp tám khác đều đang ở ngoài phòng thủ. Tôn giả cấp tám như nó còn gì để sợ chứ?
Suối Sinh Mệnh ở trong cơ thể Gỗ ngốc, không dễ cướp cho lắm, nhưng mỏ sinh mệnh... Gỗ ngốc có mang theo không nhỉ?
Trước tiên đi nuốt những viên đá năng lượng này rồi nói sau!
Đánh tới mức này, dù sau đó song phương có ngồi xuống đàm phán hòa bình, thì nó cũng nuốt mất rồi, lẽ nào cấm địa còn có thể bắt mình nhả ra chắc?

Giảo đi theo hướng khác vào thành.
Mà Phương Bình lại không dám nhúc nhích, cẩn thận từng li từng tí một trốn ở trong hầm mỏ.
Thật ra hắn cũng muốn đào mỏ, nhưng hiện tại, trong mỏ quặng này có rất nhiều võ giả đang tuần tra, dù bên ngoài đang đánh nhau kinh thiên động địa, những cường giả này cũng không rời đi.
Đặc biệt là sau khi Yêu Mộc rời đi, nơi đây còn có một vị cường giả cấp bảy trấn thủ. Đây là căn cơ của Thành Yêu Mộc, nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ, sẽ không bị từ bỏ.
Phương Bình không dám hiện thân, chủ yếu là sợ một khi giao thủ, gây nên động tĩnh lớn, bị người chú ý. Những cường giả cấp chín bên ngoài kia, nếu chú ý tới bên này có đại chiến, có lẽ sẽ đình chiến.
Thật vất vả mới dụ được bọn họ đại chiến, Phương Bình cũng không thể bởi vì lợi nhỏ mà bỏ đi lợi lớn, lúc này, mỏ năng lượng đúng là việc nhỏ, mượn tay xử lý vài tên cấp chín mới là việc lớn!
Trong lúc Phương Bình cẩn thận trốn thì, xa xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng chấn động nhè nhẹ.
Một lát sau, Phương Bình dại ra!
Cái tên này... Sao lại ở đây?
Không phải nó đang ở ngoài thành đánh giết đám người thành Thiên Môn sao? Tại sao chứ!
Con yêu thú này, mẹ nó rốt cuộc có còn là yêu thú không?
Nó khiến hai phe đánh nhau túi bụi, còn nó lại nhàn nhã xông vào khu mỏ quặng, mấy tên cấp chín bên ngoài còn đang chém giết lẫn nhau đây nè!
Phương Bình dại ra, xa xa trong hầm mỏ, Giảo không duy trì kim thân, cũng không còn ánh kim lấp lóe, vẻ ngoài xám xịt khiến Giảo thiếu đi mấy phần bá đạo, nhiều hơn chút hèn mọn. Nó nhìn chung quanh, mặc kệ nhìn thấy người hay là đá năng lượng, cũng không phí lời, há mồm là nuốt.
Nuốt xong, còn ghét bỏ, ban đầu là trực tiếp nuốt người, sau đó thẳng thắn không nuốt người, mà là chỉ hút năng lượng.
Những người bị nó nuốt đều bị nó phun ra ngoài, hiển nhiên là cảm thấy những người này quá bẩn, hoặc là mùi vị không ngon miệng.
Nuốt một trận, Giảo tiếp tục đi dạo dọc theo mạch khoáng, nó còn không tìm được khu mỏ quặng trung tâm. Nhưng cảm ứng năng lượng cũng là bản lĩnh của yêu thú, nó đã nhận ra được khu vực trung tâm của mỏ quặng, đang tiến về phía đó.
Đang đi tới, Giảo bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Trong hầm mỏ, Phương Bình giấu mình thật kỹ!
Tuy rằng đã hợp tác với Giảo mấy lần, tên to xác này không ăn hắn, nhưng Phương Bình cảm thấy hai bên chẳng hiểu gì nhau, trời mới biết sau một khắc liệu mình có bị nó nuốt trọn hay không.
Nếu có thể không gặp, vậy thì tốt nhất đừng gặp.
Giảo hơi nghi ngờ nhìn về phía sau, nhưng cũng không dừng lại, nhanh chóng nhẹ nhàng bước về phía một con đường khác.
Phương Bình chờ nó đi xa mới chui ra, gương mặt hơi bối rối đấu tranh một lát, sau đó cắn răng một cái, hắn cũng đi!
Tên to xác này có lẽ có thể làm việc cho mình, chịu tội thay mình!
Trung tâm khu quặng mỏ có rất nhiều đá năng lượng, còn đều là cao cấp!
Độ tinh khiết trăm phần trăm cũng chưa chắc không có.
Nếu thật sự đào được một ít, đó mới chính là kiếm bộn.
Phương Bình cẩn thận từng li từng tí một theo sau Giảo, phía trước thỉnh thoảng truyền đến một trận chấn động yếu ớt, Giảo hạ sát thủ rồi.
Nó là yêu thú cấp tám, tuy bị thương mấy lần, nhưng nó vừa mới nuốt một con yêu thú cấp tám, vật chất bất diệt không thiếu, đừng thấy bên ngoài nhìn vết thương có vẻ rất thê thảm, trên thực tế thương thế gần như đã hoàn toàn khôi phục.
Giờ khắc này, cường giả đều ở bên ngoài, Yêu Mộc rời khỏi nơi cắm rễ, không có tâm tư quản nó. Ở khu mỏ quặng, cái tên này hầu như là vô địch. Chấn động cũng thường thường truyền đến.
Phương Bình nhìn thấy rất nhiều thi thể ven đường, cũng nhìn thấy không ít binh khí. Giảo không nuốt những binh khí này, không lọt nổi mắt xanh của nó, mà nó cũng không ăn kim loại.
Nó không lọt mắt, nhưng Phương Bình không để ý, đá năng lượng đều bị nó nuốt, ngay cả cấp thấp nó cũng không buông tha, Phương Bình đi qua nơi nào, năng lượng trong hầm mỏ đều bị rút sạch, tên khốn này không để lại cho hắn gì hết.
Phương Bình thu hồi những binh khí, áo giáp và mấy thứ như huy chương. Những thứ đó cũng không chiếm chỗ lắm.
Mang về Ma Võ trưng bày cũng được, hắn thu thập rất nhiều huy chương võ giả cấp trung, Phương Bình gần đây thu thập không ít, ít nhất hơn trăm cái rồi! Mình chỉ là một võ giả cấp năm, giết hơn trăm võ giả cấp trung, truyền đi, cũng là công tích lớn.
Dựa vào số lượng huy chương tích lũy được, có thể qua Quân đội đổi được quân hàm Tướng quân rồi ấy chứ!

Phương Bình đi theo Giảo đến trung tâm khu mỏ quặng, bên ngoài, mấy vị cấp chín đang đại chiến.
Bên ngoài thành Thiên Môn - Giảo Vương Lâm.
Tần Phượng Thanh đang điên cuồng đào bới trong khu vực mà Hoàng Cảnh đã phá hoại trước đó, lẩm bẩm nói: "Sao lại không có chứ, một con yêu thú cấp tám, sao lại không có bảo bối gì, dù có nghèo đến đâu cũng phải có gì đó chứ?"
Đúng, hắn đang cướp nhà của Giảo!
Ba chục dặm phía trước mặt hắn, ba đại cấp chín đang giao chiến, dư âm sắp lan gần đến bên này rồi. Nhưng Tần Phượng Thanh không thèm để ý, mình yếu như vậy, người ta cũng không lọt nổi mắt xanh.
Bây giờ hắn rất quan tâm đến sào huyệt yêu thú, mãi mới chờ được đến lúc Giảo đi, hắn không đến thành Thiên Môn được, đến đó là chỉ có toi mạng, nhưng hắn có thể đến Giảo Vương Lâm.
Nhưng đào mãi, đào mãi, không đào ra được gì.
"Không đúng!"
"Phương Bình và lão Hoàng đào mất hết rồi?"
"Đâu có, bọn họ đâu có đào đất đâu..."
Tần Phượng Thanh cau mày không ngớt, có con yêu thú cấp tám nào nghèo đến mức như này ư?
Hắn không tin!
Nghĩ tới đây, Tần Phượng Thanh tiếp tục điên cuồng đào, nếu bây giờ không đào, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Rất nhanh, Tần Phượng Thanh vui vẻ, cầm một thanh binh khí trong tay, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên có! Ta đã nói rồi mà!"
Tuy rằng thanh binh khí này không phải quá tốt, cũng chỉ là hợp kim cấp C, nhưng có còn hơn không.
Giảo nuốt người, bình thường đều sẽ không nuốt lấy những thứ này, chỉ tùy tiện chôn xuống đất.
Tần Phượng Thanh lập tức nhiệt tình hẳn, trong miệng còn đang nói thầm: "Một ngày cướp sào huyệt của hai cấp tám, ngoài ta còn có ai?"
Nhưng nghĩ đến Phương Bình, sắc mặt Tần Phượng Thanh hơi khó coi, tên kia đi cướp sào huyệt cấp chín rồi!
"Chờ đó, sớm muộn gì ông đây cũng đến cướp sào huyệt cấp chín!"
Tần Phượng Thanh tạo cho mình mục tiêu, hơn nữa, nghĩ lại thì... Mỗi lần theo Phương Bình vào địa quật đều có thu hoạch ngoài ý muốn, rốt cuộc có nên rời khỏi Ma Võ hay không?
...
Thành Thiên Môn, khu trung tâm mỏ quặng, chấn động càng lúc càng lớn.
Giảo đã tiến vào khu trung tâm, đang đánh nhau với cường giả cấp bảy, nhưng cường giả cấp bảy không dễ bị đánh bại như thế.
Trước đó, tên cấp bảy kia dễ dàng bị nó nuốt vào, cũng là bởi vì Giảo đã đánh nhau với đối phương nhiều lần, toàn lực bạo phát tổn thương hắn, hơn nữa khi đó thành chủ thành Thiên Môn vẫn còn, đối phương cũng không ngờ tới Giảo sẽ nuốt hắn, nên mới dễ dàng mất mạng.
Bây giờ, những cường giả cấp bảy ở lại trông coi đều thấy Giảo xông vào khu trung tâm, làm sao còn dám bất cẩn.
Vừa nhìn thấy Giảo, đối phương đã bạo phát toàn lực, khiến nền đất chấn động không ngừng.
Giảo hơi phẫn nộ, cũng hơi nôn nóng.
Động tĩnh lớn như vậy, Gỗ ngốc sẽ dễ dàng nhận ra!
Tức chết đi được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận