Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1380

Chờ chúng nó bay đi, Phương Bình chửi nhỏ một tiếng.
Ánh mắt Giảo vừa nhìn hắn hiện rõ sự tham lam, con chó lớn này dám có ý định muốn cướp đồ của hắn!
"Từ trước đến nay chỉ có ta cướp của người, giờ ngươi lại muốn cướp của ta... Sớm muộn ta cũng sẽ tìm ngươi tính sổ!"
Phương Bình mắng thì mắng, cũng không có tâm tư đuổi theo, đơn giản, đuổi không kịp.
Tốc độ của thành chủ thành Thiên Môn quá nhanh, nếu hắn quay ngược trở về tiêu diệt mình, biết kêu oan với ai?
Cường giả đại chiến, người yếu như mình không nên dính líu.
Không chỉ có hắn không muốn dính líu, Trần Diệu Đình cũng không muốn dây vào.
Lúc này, Trần Diệu Đình không còn hăng hái như lúc trảm cấp tám nữa, vẻ mặt cay đắng, ông cũng không đuổi kịp.
Đừng nói là đuổi kịp lão Lý và Ngô Khuê Sơn, ngay cả ba con yêu thú ông cũng không đuổi kịp.
Không thể không nói, ba con yêu thú cấp tám này thật mạnh mẽ.
Mạnh cũng phải, ba con yêu thú này đều tự nhận mình sắp đột phá cấp chín, cho nên mới mạo hiểm đánh liều một phen. Nếu không mạnh, chúng nó cũng sẽ không nghĩ đến chuyện cướp khoáng.
Trần Diệu Đình bay đến, liếc nhìn mấy bóng người biến mất ở phương xa, hơi bật hơi nói: "Đại cục đã định!"
Vì Thiên Môn Thụ bị giết, thành chủ thành Thiên Môn đã từ bỏ ý định tiếp tục chiến đấu. Lúc này, cuộc chiến cấp chín xem như đã kết thúc.
Phương Bình biết, nhưng hắn lắc đầu nói: "Nếu không giết được thành chủ thành Thiên Môn, hiệu trưởng sẽ không bỏ qua đâu!"
"Bên kia còn thành trì khác của địa quật..."
Trần Diệu Đình muốn nói lại thôi, việc này không dễ xử lý.
Thành chủ thành Thiên Môn không chạy về thành Thiên Môn, vì giữa đường có Ma Võ cường giả, chỉ cần hơi bất cẩn, sẽ bị ngăn lại ngay.
Không chạy vào sâu trong địa quật, là vì Ngự Hải Sơn có tuyệt đỉnh nhân loại.
Không đi Cấm Kỵ Hải, là vì không dám đi.
Sở dĩ hắn chạy về phía Tây, là vì bên đó chính là hướng thoát thân duy nhất. Một khi cường giả nhân loại đuổi theo, một số thành chủ địa quật có lẽ sẽ ra tay giúp đỡ.
Lấy lý do vì nhóm Ngô Khuê Sơn vượt khỏi chiến trường mà Chân Vương đặt ra, xâm lấn địa bàn của bọn họ.
Hơn nữa...
Phương Bình liếc nhìn phương hướng Ngự Hải Sơn, hơi nhíu lông mày.
Chiến đấu đến mức này, thành Thiên Môn đã thua.
Nếu Hòe Vương quyết định nhận thua, vậy thì Ma Võ không thể tiếp tục truy sát đối phương, thành chủ thành Thiên Môn cũng sẽ bị dẫn đi.
"Trước đó lực lượng tinh thần của Hòe Vương bị tiêu diệt, hắn hiện tại không biết đang xảy ra chuyện gì!"
Phương Bình bỗng nói một câu như vậy, sau đó tiếp: "Muốn tiêu diệt thành chủ thành Thiên Môn, hiệu trưởng chỉ có thể tranh thủ thời gian này thôi!"
Hòe Vương đại khái cũng không nghĩ tới Thiên Môn Thụ sẽ bị diệt nhanh như vậy, lực lượng tinh thần của hắn lúc trước bao trùm hơn ngàn dặm, tra xét tình huống bên này. Sau đó bị Trương Đào và Chiến Vương liên thủ tiêu diệt, trong thời gian ngắn, đối phương chưa chắc sẽ lại phóng thích lực lượng tinh thần tra xét tình hình.
Thời gian không còn nhiều!
Phương Bình biết, vì đại cục, khi thắng bại đã rõ, Trương Đào sẽ không kiên trì cho phép giết chết thành chủ thành Thiên Môn.
Ngô Khuê Sơn muốn báo thù, ông sẽ không có nhiều thời gian.
Không nghĩ đến chuyện này nữa, Phương Bình vội vàng chạy về chiến trường trước đó.
Một lát sau, Phương Bình đến chiến trường mọi người đấu với Thiên Môn Thụ.
"Phát tài rồi!"
Khi thấy thi thể của Thiên Môn Thụ, Phương Bình cười lớn một tiếng.
Thật sự phát tài rồi!
Thiên Môn Thụ bị lão Lý chém chết, vết nứt hư không cắt nó thành mấy chục khúc, đối phương không có cơ hội tự bạo.
Tuy bị chặt đứt, một phần thân thể bị vết nứt không gian hút vào, nhưng đối với cơ thể to lớn của Thiên Môn Thụ, phần bị hút vào không tính là gì.
Đây là lần đầu tiên Phương Bình nhìn thấy thi thể yêu thực cấp chín.
Tại Thiên Nam địa quật, mọi người cũng từng giết yêu thực cấp chín, nhưng chúng nó hầu như đều tự bạo, không hề lưu lại bất cứ thứ gì.
Lúc này, cây đại thụ nằm trong lòng đất, cả người tỏa ra hơi thở sự sống nồng nặc.
Lúc đại chiến, Thiên Môn Thụ vẫn luôn sử dụng tinh hoa sinh mệnh, đây chính là nguyên nhân yêu thực mạnh mẽ. Vì trong lúc đại chiến, tốc độ khôi phục cực nhanh.
Phương Bình không do dự, bay thẳng xuống hố, nhặt những thân cây kia lên.
Không chỉ là thân cây, tinh hoa sinh mệnh cũng đang trôi đi rất nhanh.
Phương Bình nhanh chóng tìm được vị trí bao bọc tinh hoa sinh mệnh, đó là một đoạn thân cây ngắn, thân cây này không chỉ bao bọc tinh hoa sinh mệnh, mà còn có một viên thủy tinh vàng óng ánh to bằng đầu người.
"Hạch tim!"
Phương Bình vội vàng hô: "Trần lão, giúp ta tìm xem hạch não còn không!"
Di hài của yêu thực cấp chín ở đây, nếu không lấy đi, lát nữa sẽ không còn.
Trần Diệu Đình nghe vậy, cũng nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, rất nhanh, Trần Diệu Đình cầm một thân cây đi tới, nói: "Ở đây nè!"
Lúc này, trong tay ông xuất hiện một viên tinh thạch đỏ như máu.
Đó là hạch não của Thiên Môn Thụ.
Phương Bình thở phào nhẹ nhõm!
Hắn chủ yếu lo lắng hạch não bị vết nứt hư không hút vào, bây giờ vẫn còn, may thật.
Có hạch tim và hạch não, xem như có một thanh thần binh cấp chín.
Nhưng đến khi Phương Bình nhìn thấy mấy chục khúc cây to nhỏ khác nhau, Phương Bình nhe răng, yêu thực quá khổng lồ!
Dù bị cắt thành mấy chục khúc, mỗi khúc cây cũng to gần 10 mét vuông.
Nhiều như vậy, chắc cũng phải hơn 300 mét vuông.
Không nghĩ đến những người này, Phương Bình lấy ra một bình thủy tinh thạch lớn, bắt đầu thu thập tinh hoa sinh mệnh đang tràn ra ngoài.
Trần Diệu Đình nhìn bình lớn nhanh chóng đầy lên, khóe miệng hơi co giật!
Mỗi lần nhìn thấy thằng nhóc này dùng bình lớn đựng tinh hoa sinh mệnh, ông đều có cảm giác đó không phải là tinh hoa sinh mệnh, đó là nước!
Làm gì có ai đựng tinh hoa sinh mệnh bằng cái này?
Người ta tính bằng gam, Phương Bình tính bằng cân bằng ký... ôi, đúng là, cái gì cũng sợ so sánh.
Rất nhanh, Phương Bình thu được hai bình tinh hoa sinh mệnh lớn, sau đó, hắn mở miệng mắng: "Sao chỉ có bấy nhiêu?"
Hai cái bình lớn, cũng chỉ khoảng 100 cân.
Thành Thiên Môn có lịch sử lâu đời, Thiên Môn Thụ cũng không đơm bông kết quả, vậy tinh hoa sinh mệnh đi đâu?
"Bình thường mà, có nhiều như vậy đã ngoài dự liệu rồi."
Trần Diệu Đình giải thích: "Ngươi đừng mong lấy được nhiều tinh hoa sinh mệnh từ những thành trì khai chiến với nhân loại. Hai bên đại chiến nhiều năm như vậy, có nhiều hơn nữa cũng tiêu hao gần hết rồi. Lúc trước Thiên Môn Thụ đã tiêu hao không ít, bây giờ còn nhiều như vậy, ta cũng bất ngờ đấy."
Đây không phải là thành Cự Liễu. Lúc trước, địa quật vừa mở, còn chưa đại chiến lâu dài, cho nên Phương Bình mới có thể lấy đi một mớ lớn.
Thành Thiên Môn chiến đấu vô số lần với Hoa Quốc, cường giả cao cấp nhiều lần bị thương, phải dùng đến tinh hoa sinh mệnh, bây giờ có thể còn nhiều như vậy, Trần Diệu Đình thật sự bất ngờ.
Phương Bình ngẫm lại, thấy cũng có lý, hơn nữa, lão Lý có thể nhanh chóng tiêu diệt đối phương chỉ bằng một kiếm, mới có thể giữ lại tinh hoa sinh mệnh hoàn chỉnh như thế này, điều này cũng đã nằm ngoài mong muốn của hắn rồi.
"Thịt muỗi có nhỏ hơn nữa cũng là thịt..."
Sắc mặt Trần Diệu Đình càng thêm cứng ngắc!
Trăm cân tinh hoa sinh mệnh bé như thịt muỗi?
Chúng ta rốt cuộc có phải người cùng một thế giới không?
Phương Bình không quan tâm Trần lão nghĩ gì, vì cuộc chiến này, hắn tiêu hao vô số tài phú, cho hắn toàn bộ 100 cân tinh hoa sinh mệnh này, hắn cũng không được bao nhiêu tiền.
Dựa theo giá trị trước đó mà hệ thống định giá, tính ra cũng là 250 tỷ, hiện tại chỉ bằng 25 triệu điểm.
Nhưng nếu cho hắn lấy thi thể của Thiên Môn Thụ chắc sẽ tăng nhiều chứ? Thi thể yêu thực cấp chín cũng rất quý giá, tăng chừng 10 triệu điểm tài phú không khó chứ?
"Lão Ngô và lão Lý đều thiếu ta một khoản tiền lớn, chiến lợi phẩm của bọn họ... trước hết cứ lấy gán nợ cho ta đã!"
Phương Bình tính toán một thoáng, cây yêu thực cấp chín này là của hắn.
Không chỉ là của hắn, sau đó còn phải tiếp tục tính sổ với hai người kia. Vật chất bất diệt, Phục Thần Đan, đều phải thu phí.
Cất tinh hoa sinh mệnh cẩn thận, sau đó thu lấy hạch tim và hạch não. Nhìn những khúc thân cây màu vàng nằm la liệt dưới mặt đất, Phương Bình hơi đau đầu, có nên mở rộng không gian chứa đồ không?
"Thôi, hiện không nên mở rộng, bây giờ bên ngoài không biết không gian chứa đồ của mình to cỡ nào, nếu thu hết mấy khúc cây vào..."
Phương Bình lắc đầu, thôi, không nên mở rộng thì hơn. Nếu thu cả cây vào, e là nhóm người Trương Đào sẽ rớt cằm mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận