Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2145: Đóng Gói Mang Về (2)

Vương Hàm Nguyệt chưa từng nghe nói đến Chiến Thiên Đế, cô hỏi Vương Nhược Băng: "Chiến Thiên Cung hình như đã bị Ma Đế chiếm lấy, chẳng lẽ vẫn còn báu vật ở đó sau?"
"Ma Đế chỉ chiếm chỗ ở của Chiến Thiên Đế, sẽ không thay đổi kết cấu bên trong, Ma Đế cũng chưa chắc đã quan tâm đến mấy món bảo vật nho nhỏ."
Vương Nhược Băng hờ hững đáp lời, cường giả mạnh mẽ như Ma Đế, đương nhiên sẽ không lọt mắt mấy món bảo vật bình thường. Dù có là thứ tốt, hắn vẫn sẽ để yên trong đó.
Đây chính là sự kiêu ngạo của cường giả!
Dù có lấy được Chiến Thiên Cung, hắn cũng không sẽ phá hư.
Vương Hàm Nguyệt gật đầu, nhanh chóng nói: "Vậy nhất định phải tiến vào mới được! Phương Bình đã đi vào, nếu bảo vật bị bọn họ lấy đi, chúng ta rất khó cướp được!"
Phía trước, đám người Kỳ Huyễn Vũ đã cực kỳ bất mãn, hai vị cường giả đồng thời ra tay, trực tiếp xông vào trận doanh giao chiến với Đế Huyết Thụ.
Vương Hàm Nguyệt nhìn một hồi, lại nhìn về phía Yêu Kiếm Khách, hơi nhíu mày, gốc Kiếm Thụ này bây giờ lại không ra tay, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Nó không ra tay, Ngô Xuyên lại âm thầm cầm kiếm lao ra ngoài.
Đám Phương Bình đi vào hết rồi, ai biết tình huống bây giờ thế nào!

Bên ngoài chém giết kịch liệt, đám người Phương Bình lại không biết gì. Sau Khi vào Chiến Thiên Cung, toàn bộ âm thanh bên ngoài đều bị chặn lại, không cảm ứng được nữa.
Sau chủ điện là một khu vườn nhỏ, trong sân có trồng một ít hoa cỏ. Phương Bình lần này không chú ý đến mấy thứ đó, mà là ngay lập tức nhìn về phía cái bia trong sân!
Bia bắn tên!
Hình như là do chủ nhân nơi này tiện tay chế tạo, trông rất thô ráp, bị tùy tiện treo trên tường rào. Trên bia có dấu vết bị tên bắn sượt qua. Năm đó, có lẽ là có người quá buồn chán, tiện tay làm cái bia rồi bắn tên chơi.
Đế Nhạc thấy hắn nhìn về phía cái bia, truyền âm nói: "Chủ nhân từng nói, chiến pháp của Chiến Thiên Đế đã đạt tới đỉnh phong, tiễn pháp vô song. Ở thời kỳ đỉnh phong, có lẽ có thể đánh Hoàng Giả, là cường giả Cực Đạo chân chính, đã mở ra lối riêng, đi ra đạo của chính mình, khai sáng đạo của chính mình, không còn đi theo đường cũ nữa. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn hy sinh ở Thiên Giới, không còn vinh quang ngày trước."
Phương Bình nhìn lão Vương, Đầu Sắt cũng nhìn lão Vương, dại ra.
Ý gì? Ý ngươi là lão Vương là Chiến Thiên Đế sao? Có thể đánh ngang tay Hoàng Giả?
Nếu thế thì… Ta cũng vậy!
Đầu Sắt vuốt cằm, năm đó chắc hẳn mình cũng rất mạnh mẽ nhỉ? Vậy rốt cuộc chúng ta chết như thế nào? Hay là, “chết” ở đây cũng không phải tử vong, mà là tự mình tịch diệt, lựa chọn chuyển thế… Không đúng! Trái tim của lão Vương vẫn còn ở đây!
Đầu Sắt bỗng nhiên nghiêm mặt, nếu thật sự là tự mình phong ấn, cần gì phải tàn nhẫn tự moi tim mình ra như vậy?
Ai đã lấy đi trái tim của lão Vương?
Đầu Sắt bỗng có dự cảm không tốt, ai có thể moi trái tim của hắn ra chứ? Moi ra rồi, sao lại rơi vào tay Ma Đế?
Lão Vương không nói gì, đi lên mấy bước, tới chỗ bức tường, sờ tấm bia đã bị mòn kia, một lát sau mới khẽ cười nói: "Chỉ là tảng đá bình thường, giống mấy cái ghế bên ngoài..."
Điền Mục cũng bước lên nhìn một chút, than thở nói: "Đây mới thật là đáng sợ! Đến cấp bậc như chúng ta, nếu dùng tảng đá bình thường làm bia, chỉ cần 1 chút lực thôi nó cũng sẽ vỡ tan tành, ta thấy tên có đâm vào bia, nhưng chỉ là vết tên, không có vết nứt nào... Đến cảnh giới cỡ này, còn có khống chế được cường độ, Chiến Thiên Đế... e là có thể khống chế sức mạnh tới mức trăm phần trăm!"
Đây là cường giả đầu tiên mà bọn họ biết có thể khống chế sức mạnh đến mức trăm phần trăm!
Cường giả cấp Đại Đế!
Dư âm khuếch tán, hủy thiên diệt địa, nhưng hắn lại bắn ra một mũi tên, đừng nói dư âm, trên bia đá, ngay cả một vết rạn cũng không có.
Thế nghĩa là gì? Nghĩa là sức mạnh của đối phương hoàn toàn ngưng tụ trong mũi tên nhỏ bé kia, không hề tràn ra ngoài.
Việc này, đám người Phương Bình hoàn toàn không thể làm được. Nếu bảo Phương Bình thử bắn tên, hắn có thể phá nát tấm bia cực kỳ dễ dàng, nhưng nếu bảo hắn chỉ để lại vết tên, thì khó vô cùng!
Phương Bình nhìn lão Vương, cười nói: "Bây giờ thế nào rồi?"
“Khá hơn một chút." Vương Kim Dương cười nói: "Ban nãy trái tim có dấu hiệu muốn nổ tung, bây giờ đã bình tĩnh hơn rồi, chỗ này... ở đây, có chút an tâm."
Trong mắt hắn có chút thất vọng, có lẽ nơi này đúng là thuộc về hắn. Thật ra hắn cũng rất thích kiểu thiết kế này!
Ở trong căn nhà nhỏ, lúc rảnh thì trồng hoa, dọn cỏ, muốn luyện võ thì đánh mấy đao, bắn mấy mũi tên, là nơi ở lý tưởng trong lòng hắn.
Từ bố cục nơi này có thể thấy, năm xưa, Chiến Thiên Đế cũng không phải loại người kiêu ngạo hung hăng, cũng không phải là người theo đuổi sự bá đạo cường thế.
Nhưng thế thì sao chứ? Cuối cùng, đối phương vẫn phải chết!
Ánh mắt Vương Kim Dương tối sầm lại, thói đời, ngươi căn bản không thể lánh đời nổi. Nếu đã đi đến bước đó, ngươi không tranh, cũng sẽ có người buộc ngươi phải tranh!
Trong ngôi nhà nhỏ, hoàn cảnh tao nhã, y hệt năm đó, giống như chưa bao giờ thay đổi, cũng không có dấu vết đánh nhau.
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, Phương Bình nhìn về phía hoa cỏ trong sân, trông chúng nó không giống như được trồng vào sau, mà là vẫn sinh trưởng ở đây.
Bao nhiêu năm rồi? Bao nhiêu tháng rồi? Vẫn chưa khô héo, khó mà tin nổi!
Theo lý thuyết, nếu thật sự mọc từ thời đại đó, cho dù không khô héo, thì cũng thành tinh, tại sao lại không trở thành yêu tộc?
"Đế Nhạc, ai trồng những thứ này?"
"Chúng nó vẫn ở đó!" Đế Nhạc nhìn về phía hoa cỏ, trông có chút thèm thuồng.
Phương Bình liếc nó một cái, cười nhạt nói: "Kỳ lạ, tại sao chúng nó lại không trở thành yêu tộc..."
Đế Nhạc giải thích: "Đây là nơi cư ngụ của Chiến Thiên Đế, đế uy nồng nặc, ngăn cấm Yêu tộc sinh ra linh trí, yêu thực sống xung quanh cường giả cấp Đại Đế hầu như đều sẽ không thành yêu, trừ phi là cố ý tạo ra. Năm xưa chúng ta cũng được trồng ở ngoài vườn, sau đó hấp thu Đế Huyết, mới có thể sinh ra linh trí."
Nghĩa là, bên cạnh Đại Đế không có yêu tộc. Chỉ cần cường giả cấp Đại Đế không muốn, những yêu tộc này vĩnh viễn không thể chân chính thành yêu. Đống hoa cỏ cây cối này cũng giống thế.
Đầu tiên là Chiến Thiên Đế ở đây, sau đó là Ma Đế tới... Nghĩ tới đây, Phương Bình bỗng hơi kinh ngạc nhìn về phía hai gian phòng phía trước, căn phòng phía sau hình như có hơi không hợp với hoàn cảnh chung quanh, như là mới xây sau này vậy.
Đế Nhạc cũng rất biết xem sắc mặt, thấy thế lại nói: "Bên phải là chỗ ở của chủ nhân! Chủ nhân nói không làm tu hú chiếm chỗ, chỉ cần làm hàng xóm với Chiến Thiên Đế là được, bên trái chính là chỗ ở năm xưa của Chiến Thiên Đế, bên phải là tẩm cung chủ nhân xây lên sau này."
"Lập dị!" Phương Bình hoàn toàn không hiểu nổi, bĩu môi nói: "Cướp luôn cả Chiến Thiên Cung rồi mà không làm tu hú chiếm tổ á?"
Đây không phải lập dị thì là cái gì? Ngon thì ngươi đừng có cướp Chiến Thiên Cung.
Hắn không có cảm tình gì với Ma Đế, trước đây còn đỡ, lần này hắn bị dắt mũi xoay vòng vòng, hắn rất căm tức. Đặc biệt là trái tim của lão Vương... Trái tim kiếp trước của Lão Vương ở đây, Phương Bình biết là không liên quan gì nhiều đến Ma Đế, Ma Đế không phải người của thời đại đó, nhưng dùng trái tim làm mồi, vẫn khiến trong lòng hắn khó chịu.
"Chiến Thiên Đế..."
Phương Bình nhìn về phía lão Vương, lão Vương đúng là chủ nhân của nơi này sao?
Chiến Thiên Đế? Người mà Ma Đế cũng phải kính phục?
Ma Đế mạnh tới mức nào?
Trước đây còn không rõ lắm, bây giờ đã rõ, một mình hắn đánh với hơn mười vị Đại Đế, đánh giết nhiều người, chính hắn lại không chết, đó chính là Ma Đế!
E là Lão Trương đã đánh giá thấp Ma Đế rồi. Trên bảng xếp hạng lực chiến của Lão Trương, Trấn Thiên Vương xếp hạng đầu, Trấn Thiên Vương có thực lực này sao?
Phương Bình nghi ngờ, vô cùng nghi ngờ!
Ma Đế có thể đối đối phó với 10 vị cường giả cấp Đại Đế!
Một vị cường giả cấp Đế, đối phó hai, ba vị Chân Vương bình thường hẳn là không có vấn đề gì.
Chiến Vương cũng sắp đến cấp Đế, ông có thể đối phó hai vị Chân Vương, hoàn toàn không thành vấn đề.
Đến cấp Đế, đối phó ba, bốn vị là chuyện hoàn toàn khả thi.
Há không phải nói, một mình Ma Đế có thể đối phó bốn mươi, năm mươi vị cường giả Chân Vương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận