Toàn Cầu Cao Võ

Đồ thần kinh!

Đồ thần kinh!Đồ thần kinh!
Nếu không phải không muốn tranh chấp với tên điên này, thì lão đã ra tay đánh hắn rồi!
"Tên điên này sao chạy đến đây?"
Chú Thần Sứ khẽ lắc đầu, nhìn vê phía Tưởng Hạo vừa mới đến, nhàn nhạt đáp: "Loạn cũng xuống núi rồi, Tam Giới hiện tại mới vui nè! Ngày hôm nay chết một Thiên Vương, ngày mai có lẽ sẽ chết hơn một người, ngươi chuyển thế mà là Chân Thần... Ta thấy ngươi... Lành ít dữ nhiều!"
Tưởng Hạo trầm mặc, một lát sau, hắn khẽ nói: "Hắn không có liên quan gì đến chúng ta, tên này, nơi nào loạn nơi đó có hắn, không loạn hắn không thèm ngó tới đâu, Tam Giới hẳn là sẽ không chịu ảnh hưởng lớn.
Vấn đề là, hiện tại nhân loại đang như cái sàng.
Nhóm Phương Bình ở trong Thiên Phần giả đã phải chịu áp lực cực lớn rồi, ở bên ngoài, ngươi không hẳn có thể khiến Loạn đến đại lục Thánh Võ quấy rối.
Phong vẫn đang để ý chúng ta đấy, nếu tiếp tục như vậy... E là sẽ có chuyện.
Đại lục Sơ Võ năm đó có hơn 70 phe phái, thời gian trôi qua, dù đã mất đi mấy chục phe phái, nhưng còn không ít phe phái theo đạo sơ võ chính thống.
Một khi đều trở về..."
Chú Thần Sứ cười hỏi: "Ngươi lo lắng cho nhân loại?"
Tưởng Hạo trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: "Ta là nhân loại."
"Mạc Vấn Kiếm không phải."
"Mạc Vấn Kiếm là Mạc Vấn Kiếm..."
Nói xong, Tưởng Hạo bình tĩnh nói: "Có lẽ... Mạc Vấn Kiếm chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn biến mất, thế gian này... không còn Mạc Vấn Kiếm!"
"Đúng là hơi đáng tiếc..." Dù Chú Thần Sứ từng nói lão không đánh giá cao Mạc Vấn Kiếm, nhưng lúc này nghe nói thế, vẫn than thở: "Cũng là nhân tài một đời, thật đáng tiếc! Không biết Mạc Vấn Kiếm chết, ngươi sẽ ra sao."
Tưởng Hạo không đáp lời, xoay người rời đi.
Chú Thần Sứ hỏi: "Phương Bình bọn họ như thế nào rồi?"
"Đang bị đuổi giết."
"Người chết chắc là Đấu Thiên, lão phu nhìn thấy kiếm khí chém nổ ngôi sao bản nguyên, ngươi giết?"
"Mạc Vấn Kiếm giết."
"Phong sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi giết Địa Chiến và Đấu Thiên, hắn sẽ không để yên đâu."
"Đó là chuyện của Mạc Vấn Kiếm."
Hai người nhanh chóng biến mất trong đường hầm, không còn tiếng nói chuyện nữa.
Mãi đến tận khi hai người rời đi, năng lượng trong đường nối truyền ra tiếng nổ tung, đường nối hơi chấn động một chút.
Hai người đã rời đi, không ai quan tâm.
Kết giới đã bắt đầu yếu đi.
Chỉ còn một đường nối cuối cùng, một khi lối đi đó mở ra, các nơi khác sẽ không còn là đường nối... Mà là kết giới Thiên Nhân, kết giới vỡ, Tam Giới quy nhất!
Trước khi Tam Giới quy nhất, ai nên xuất hiện đều sẽ xuất hiện.
Cũng không biết ngày đó sẽ có bao nhiêu người chết? Chương 2920: Tự Cứu (3)
Trong Thiên Phần giả, kim thân của Phương Bình mờ nhạt, kim thân mới được đúc lại rõ ràng không bằng trước kia.
Chênh lệch rất lớn!
Mạnh như hắn, khí huyết từ kim thân vượt qua 1. 7 triệu cal, nhưng vẫn bị những người kia vây đánh đến đường cùng, không thể không tự bạo!
Nếu là người khác, không dưỡng thương mấy chục năm thì khó mà khôi phục. Có khi phải cần trăm nghìn năm!
Phương Bình không thiếu vật chất bất diệt, có thể gia tốc tu luyện, nhưng vẫn có cảm giác khó chịu.
Lúc này, Phương Bình lại tìm một nơi kín đáo, đào cái động, co người chui vào, thu lại toàn bộ hơi thở. Hắn không dám nhúc nhích, không dám xé không gian chạy.
Cường giả mà hắn có thể gặp phải lúc này không còn là người yếu, nếu xé không gian, chỉ cần hơi có chấn động, đám người kia sẽ chú ý.
Phương Bình co quắp trong đất, sắc mặt không dễ nhìn.
Hắn có tham gia giết Đấu Thiên, nhưng người ra tay chủ yếu vẫn là Mạc Vấn Kiếm, hắn cũng không có hứng thú suy nghĩ thêm nhiều.
Hiện tại, Phương Bình hơi căm tức, cũng hơi lo lắng.
Bên ngoài, các cường giả đang bạo phát. Có người đang truyền âm, ép bọn họ xuất hiện.
"Ba vị hộ giáo, Thiên Thực, Thiên Mệnh, các ngươi đi bắt cường giả Nhân tộc, bắt sống, nếu họ không thuận theo, giết!"
"Càn Vương, Thiên Cực... Phong tỏa không gian chiến trường, đừng để đám người Phương Bình rời khỏi nơi đây!"
"Thiên Vương Ấn trấn tứ phương!"
"Lê Chử, mấy người chúng ta toàn lực lùng sục, tìm ra đám người Phương Bình!"
"Phương Bình, Trương Đào, các ngươi không trốn được!"
Tiếng của Khôn Vương vang vọng khắp nơi.
Tiếng Lê Chử cười truyền khắp thiên địa: "Phương Bình, Trương Đào, các ngươi ngoài miệng nói không để ý đến sự sống chết của cường giả Nhân tộc, nhưng nếu bắt Minh Vương, Chiến Vương, giết bọn họ trước mặt các ngươi, các ngươi còn có thể nhịn được sao?"
Không ai đáp lời.
Trương Đào đã bỏ chạy, lúc này, ông đã thu lại toàn bộ hơi thở, không biết ẩn thân ở nơi nào, không nhúc nhích, không lên tiếng.
Bên kia, Trấn Hải Sứ và Khôn Vương đối đầu với Trấn Thiên Vương, ba người không ra tay, trừ Khôn Vương đang phân phó, Trấn Hải Sứ và Trấn Thiên Vương đều không nói một lời.
Phương Bình trốn ở nơi ẩn náu, không nhúc nhích, chẳng khác nào người chết.
Nhưng âm thanh dụ dỗ, đe dọa vẫn không ngừng truyền đến.
"Chi bằng đánh tan hư không, đánh vỡ đạo trường này, trở về Tam Giới, uy hiếp Phương Bình và Trương Đào, nếu một ngày họ không xuất hiện, chúng ta sẽ giết một triệu người, các vị thấy sao?"
"Tốn Vương!" Phương Bình thầm ghi nhớ cái tên này.
Trấn Thiên Vương hình như có hơi chán nản, khẽ than thở một tiếng, đáp: "Phương Bình, Trương Đào và những võ giả trên tuyệt đỉnh, sống hay chết, lão phu không quan tâm, các ngươi tự cầu phúc đi! Thời đại này, phải tranh, sống chết có sốt
Nhưng nếu các ngươi dám tàn sát Nhân tộc... Lão phu... sẽ liều chết với từng người bọn ngươi!"
Ánh mắt Trấn Thiên Vương xuyên qua hư không, nhìn từng vị Thiên Vương!
Khôn Vương và Trấn Hải Sứ không hé răng.
Những Thiên Vương khác đều im lặng không nói.
Trấn Thiên Vương thu hồi ánh mắt, không nói nữa, ông ngồi xếp bằng trên một ngọn núi, triệt để yên tĩnh lại.
Khôn Vương và Trấn Hải Sứ cũng ngồi xếp bằng giữa hư không, không ai lên tiếng nữa.
Ngay vào lúc này, một cỗ lực lượng tinh thần bao phủ khắp nơi, không chỉ là lực lượng tinh thần, còn có khí bản nguyên!
Thời khắc này, giọng của Phong vang vang: "Phương Bình có thể thu lại hơi thở, nhưng không thể ẩn giấu bản nguyên! Dùng khí bản nguyên tra xét vị trí thế giới bản nguyên, chắc chắn có cảm giác, Phương Bình có đất bản nguyên, nhục thân bị diệt, bản nguyên chưa diệt, nếu gặp, đánh tan bản nguyên, đánh vỡ thế giới, chặt đứt đại đạo, sẽ hoàn toàn chết đi!"
Thời khắc này, bốn phương tám hướng đều có khí bản nguyên lan đến!
Sắc mặt Phương Bình thay đổi, thủ đoạn của mấy lão già này cao tay hơn cường giả địa quật nhiều!
Thế giới bản nguyên!
Đúng, nếu những người này dùng khí bản nguyên tra xét thông qua thế giới bản nguyên, Phương Bình rất dễ dàng bại lộ. Không những vậy, dù không thể xuyên qua thế giới bản nguyên của hắn... Thì cũng có chuyện!
Không thể xuyên qua thế giới bản nguyên, nghĩa là có lực cản, lực cản đến từ đâu?
Đương nhiên là võ giải
Phương Bình thầm áp lực, phương pháp thu lại hơi thở vẫn dùng tốt, càng ngày càng có nhiều hạn chết
"Ít ra thì mình còn đỡ, lão Trương...
Phương Bình lo lắng, những người này tìm kiếm tung lung không mục đích, không gian chiến trường rất lớn, họ chưa hẳn có thể tìm được hắn nhanh như vậy.
Nhưng lão Trương thu lại khí tức, chỉ là cố gắng không gây ra động tĩnh mà thôi, không có nghĩa là không tồn tại.
Một khi bị người đảo qua, sẽ lập tức bị lộ!
Tất cả Thiên Vương thống nhất với nhau, muốn giải quyết họ trước!
Về phân Mạc Vấn Kiếm, hiện tại cũng không biết hắn đã trốn đi đâu rồi, chém giết một vị Thiên Vương, hiện tại hắn cũng tự rước lấy phiền toái, nhưng Thiên Vương bình thường sẽ không dám trêu chọc hắn.
Phương Bình và Trương Đào đương nhiên trở thành mục tiêu được ưu tiên hàng đầu!
Dù trong lúc nhất thời, hai người bọn họ chưa thể bị tìm ra nhanh như vậy, nhưng cường giả nhân loại ở bên ngoài phải làm sao bây giờ?
Sắc mặt Phương Bình thay đổi không ngừng, lần này, bởi vì hắn tiến vào, khiến Nhân tộc bị các nơi cảnh giác, hợp tác đánh Nhân tộc.
Đám người kia hợp tác nhanh như vậy là vì hắn.
Nhóm người Chiến Vương ở bên ngoài hiện tại đều đang gặp nguy hiểm!
"Dù thực lực của mình có đạt đến cấp Thiên Vương... Cũng không cách nào giải quyết nguy cơ trước mắt!"
Phương Bình cắn răng, chỉ còn cách lôi kéo một số Thiên Vương. Nhưng hiện tại, hắn còn không dám xuất hiện, làm sao có thể lôi kéo người khác? Hắn có thể lôi kéo ai?
"Mình còn gì để cược không?" Phương Bình tự hỏi, mình còn thứ gì có thể khiến người khác động lòng không?
Thứ khiến Thiên Vương động lòng ư?
"Có lẽ... Vẫn có!"
Phương Bình tự hỏi tự trả lời, ngay sau đó, cơ thể hơi nhúc nhích một chút, mình không thể ngồi chờ chết! Nếu cứ ngồi chờ, sớm muộn sẽ bị phát hiện.
Nhất định phải tự cứu!
Không chỉ là cứu mình, còn phải cứu cường giả Nhân tộc, không thể để cho cường giả Nhân tộc bị tổn hại ở nơi này!
Trong không gian chiến trường, Phương Bình và Trương Đào đang phải đối mặt với sự truy sát của các phe.
Phương Bình không còn ngồi yên chờ chết, hắn rời khỏi nơi ẩn náu.
Một bên khác, Trương Đào thu lại hơi thở, khống chế khí cơ, nhưng sắc mặt hơi trắng. Trước khi lao đến, ông phá phong ấn của Trấn Hải Sứ, bị thương không nhẹ.
"Nhóc, trốn cho kỹ vào nhé!" Trương Đào nỉ non một tiếng, ánh mắt cảnh giác, dò xét bốn phía.
Chuyện bị truy sát như thế này, thực ra ông đã đoán được từ trước.
Thiên Phần giả chính là cạm bẫy của Nhân tộc, nhằm nhốt các cường giả Tam Giới. Ngày đầu tiến vào nơi này, Trương Đào đã nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày, ông sẽ bị tất cả cường giả phe địch truy sát.
Mà ngày này, đến không sớm, không muộn.
Phương Bình chỉ là chất xúc tác.
Giống như Phương Bình, Trương Đào cũng không muốn ngồi chờ chết, khi mới vào, ông còn chưa phải là Thiên Vương, cũng chưa hề nghĩ đến chuyện chờ chết.
Hiện tại, dù sao ông cũng là cường giả Thiên Vương, càng sẽ không chờ chết.
"Lý lão quỷ bị ngăn cản, đồng thời cũng cầm chân Khôn Vương mạnh nhất vad và Trấn Hải Sứ..."
Trương Đào thầm tính toán: "Trong số bảy vị Thiên Vương là Càn Vương, Tốn Vương, Cấn Vương, Thiên Cực, Nguyệt Linh, Thiên Khôi, Hồng Vũ, bốn người kể sau chưa tỏ rõ thái độ."
"Thiên Cực... Nguyệt Linh..." Trương Đào lại nỉ non.
Càn Vương đến vì Cửu Hoàng Ấn.
Nhóm người Tốn Vương là vì tiêu diệt kẻ địch mạnh.
Nhóm người Nguyệt Linh hình như không đến vì Cửu Hoàng Ấn, nhưng nhất định phải dính một tay.
"Còn có Hồng Vũ... tên này rất phức tạp, không rõ lý do vì sao hắn phải vào đây."
"Càn Vương... không biết có thể giao Càn Vương cho Mạc Vấn Kiếm hay không. Nếu nhóm người Thiên Cực không ra tay, mình và Phương Bình có lẽ có thể ứng phó với Tốn Vương và Cấn Vương..."
"Còn có phân thân của Phong, Chú Thần Sứ chạy đi đâu rồi?"
Trương Đào đau đầu, càng thêm cẩn thận.
Cục diện hiện tại, không phải tệ nhất, nhưng cũng không thể nói là tốt được.
Trương Đào nhanh chóng đưa ra quyết định, ngay sau đó, ông xuất hiện giữa trời, rời đi ngay lập tức.
Trương Đào vừa rời đi, Càn Vương đã đuổi đến với tốc độ cực nhanh, gần như là giáng lâm tại nơi dừng chân ban đầu của Trương Đào!
Trương Đào đã biến mất, nhưng vẫn để lại dấu vết. "Ngươi chạy không thoát đâu! Võ Vương, giao Cửu Hoàng Ấn ra, bản vương sẽ không can thiệp vào chuyện của các ngươi!"
Trương Đào đã bỏ chạy, không thèm quan tâm.
Lần này, nhất định là sẽ mất Cửu Hoàng Ấn, nhất định phải giao ra. Nhưng tuyệt đối không giao cho Càn Vương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận