Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1429

Đầu đường phía bên kia, mấy vị thanh niên nam nữ cùng cất bước đi tới, cô gái trẻ tuổi đi đằng trước có mái tóc dài đen sẫm xõa ngang vai, đôi mắt to hơi sưng đỏ, cô không mặc trang phục bình thường giống như những người khác, mà mặc một bộ quần áo trắng như tuyết.
Mấy ông lão đứng phía trước đang chờ cửa mở nghiêng đầu liếc nhìn, hơi nhíu mày.
Kế bên Dương Tinh Tinh, Tô Tử Tố nhỏ giọng nói: "Tinh Tinh, xin ngươi đó, trở về đi."
Dương Tinh Tinh cắn răng, đôi mắt đỏ hoe nói: "Ta không phải đối thủ của hắn, cũng sẽ không tìm hắn báo thù! Ta chỉ muốn biết anh ta đang ở đâu!?"
"Dương Thanh đại ca tiến vào Vương Chiến Chi Địa..."
"Nhưng lần trước hắn cũng đi! Hắn đi rồi, anh ta cũng không trở lại nữa!"
Con mắt của Dương Tinh Tinh càng ngày càng đỏ, nức nở nói: "Lão tổ chết rồi, ông nội chết rồi, ông bác hai cũng đều chết rồi! Ông hai, anh họ Dương Phong... Tất cả đều chết rồi! Hiện tại anh ta cũng mất tích...
Tố Tố, nhà họ Dương sụp đổ rồi! Ta muốn hỏi hắn một câu, tại sao lại nhằm vào nhà họ Dương? Anh của ta rốt cuộc còn sống hay đã chết? Võ Vương mạnh mẽ, nhưng cũng không cần diệt nhà họ Dương để lập uy..."
"Tinh Tinh, chuyện không phải như vậy, là..."
"Tố Tố, ta biết ngươi muốn nói cái gì." Dương Tinh Tinh ngắt lời nói: "Các ngươi đều nói anh họ muốn giết hắn, ông hai muốn giết hắn... Những việc này đã qua, nhà họ Dương cũng không có năng lực báo thù, ta nói rồi, ta chỉ muốn hỏi một câu, anh ta rốt cuộc còn sống hay đã chết!"
Tô Tử Tố xoắn xuýt, nhưng cũng không nói thêm nữa.
Đúng lúc này, có người thấp giọng nói: "Cửa Nam mở ra!"
Vừa nói xong, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cuối đường.
Tưởng Hạo đạp bước vào, sau một khắc, người tiến vào không phải Tô Tử Ngọc, mà là một vị thanh niên xa lạ. Thanh niên mặc trang phục màu đen, chân mang bốt da cao cổ, tóc ngắn trông khá già dặn, trên mặt hắn hiện rõ nụ cười.
Vừa vào cửa, hắn hơi khom người cười nói: "Tô đại Tông sư, Tưởng đại Tông sư... Sao học sinh dám làm phiền mấy vị đại Tông sư chờ đợi ở đây, thụ sủng nhược kinh."
"Phương Bình... Không, nên gọi Phương hiệu trưởng rồi! Mấy ngày không gặp, Phương hiệu trưởng trận trảm cấp tám, xếp hạng thứ 3 bảng cấp bảy, khiến người ta thật sự kinh ngạc."
"So với các ngươi mà nói thì chúng ta thật sự già rồi."
"Còn có Vương hiệu trưởng, Diêu hiệu trưởng cũng là tuổi trẻ tài cao, phong thái trác việt..."
Hai bên đứng ở cửa, trò chuyện với nhau. Thế là đám người trẻ tuổi phía sau đều biết, đây chính là Phương Bình.
"Hắn chính là Phương Bình?"
"Chắc là vậy! Chém giết cấp tám... Hắn... Hắn bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hình như là 20 tuổi."
"Không thể nào!"
"Trước đó hắn mới đến cấp sáu mà?"
"Ngươi quê mùa quá rồi, lần trước ta nghe nói ông Tô đi tham gia Tiệc Tông sư của hắn, tiến vào cấp bảy rồi."
"..."
Mọi người nghị luận sôi nổi, ở phía sau, Dương Tinh Tinh cất bước muốn tiến lên, Tô Tử Tố vội vàng kéo cô lại, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: "Tinh Tinh, hay là ta giúp ngươi hỏi hắn... Ngươi... Ngươi vẫn nên về trước đi."
"Không, ta muốn đích thân hỏi hắn!" Dương Tinh Tinh cố chấp, cô muốn tự mình hỏi.
Cuối đường đá xanh, Phương Bình và Tô Hạo Nhiên đang trò chuyện, đồng thời cũng nhìn lướt qua trong thành.
Là chỗ tốt, hoa thơm chim hót, nước chảy cầu nhỏ, đình đài lầu các, cái gì cũng có. Đây chính là thế ngoại đào nguyên, không có người ngoài quấy rầy, không có phố phường ầm ĩ. Nhưng nơi như thế này, ở một chút thì được, nếu ở lâu, e là Phương Bình sẽ không thể chịu nổi.
Khi Phương Bình đang đánh giá xung quanh, hắn cũng nhìn thấy cô gái trẻ mặc đồ trắng trong đám người.
Phương Bình còn đang bận khách sáo với đám người Tô Hạo Nhiên, cô gái áo trắng nhảy một cái tiến lên, mắt tràn nước mắt, quát hỏi: "Ngươi là Phương Bình?"
"Tinh Tinh!"
Tô Hạo Nhiên hơi nhíu mày, Tưởng Nguyên Hoa không hề biến sắc, Vi Dũng lại khẽ thở dài: "Tinh Tinh, là chúng ta mời Phương Bình đến..."
"Ông Vi, Tinh Tinh biết, Tinh Tinh sẽ không gây phiền phức cho mọi người. Ta chỉ có một số chuyện muốn hỏi Phương Bình!"
Phương Bình nghe vậy cười nhạt nói: "Dương tiểu thư muốn hỏi cái gì, nếu Phương Bình biết, đương nhiên sẽ trả lời."
"Ngươi giết anh họ Dương Phong?"
"Không sai."
"Giáo viên của ngươi, giết ông hai?"
Phương Bình hơi nhíu mày, người bên này tụ tập càng ngày càng nhiều, không ít người đều tỏ vẻ oán giận. Bọn họ không quen Phương Bình, nhà họ Dương lại sống ở đây mấy trăm năm. Giờ khắc này nghe thấy Phương Bình thừa nhận mình đã giết Dương Phong, giáo viên của hắn lại giết Dương Hạ, mọi người há có thể không phẫn nộ.
Phương Bình liếc mắt nhìn cô gái trẻ trông có chút giống em gái mình, khuôn mặt cũng tròn tròn như thế, nhưng hắn lại không cảm thấy đáng yêu chút nào.
"Muốn gây hấn sao?"
Phương Bình nỉ non trong lòng, sắc mặt khôi phục lại bình thường, đạm mạc nói: "Muốn giết người phải chịu đánh trả! Việc này sớm đã có công luận, Dương tiểu thư còn muốn hỏi cái gì nữa?"
Dương Tinh Tinh lớn tiếng quát: "Vậy anh ta thì sao? Anh ta là Dương Thanh, sau khi rời đi, đến giờ vẫn chưa trở về! Phương Bình, ngươi giết anh ấy rồi đúng không?"
"Tinh Tinh!" Có người quát lớn một tiếng!
Lần trước Phương Bình đi Vương Chiến Chi Địa, lại trở về rất nhanh. Nhưng... Dương Thanh cũng mất tích trong khoảng thời gian đó, trường hợp này cũng có thể xảy ra.
Phương Bình lạnh nhạt nói: "Không có!"
Nói xong, Phương Bình thấy cô vẫn còn muốn nói, giơ tay lên nói: "Nếu Phương Bình ta có giết người, đương nhiên sẽ không phủ nhận! Nhưng nếu không phải ta giết, vậy thì không phải. Nể tình ngươi còn nhỏ tuổi, Dương tiểu thư hỏi ta ba vấn đề, ta đã trả lời. Hiện tại, ta không cần phải trả lời ngươi nữa.”
"Ngươi!"
"Hung hăng!"
"Cái tên này đến thành Trấn Tinh rồi mà vẫn kiêu căng như thế..."
Mọi người bắt đầu nghị luận, Phương Bình liếc mắt nhìn Tô Hạo Nhiên, khẽ cười nói: "Tô đại Tông sư, người có biết chuyện thì sẽ biết chúng ta đến làm khách, người không biết... sẽ cho là chúng ta là đến chịu đòn nhận tội. Phương Bình vô tội, cũng không cần phải thỉnh tội với ai cả! Ta đến thành Trấn Tinh, là nhận lời mời mà đến..."
"Phương Bình..."
Phương Bình cười ngắt lời nói: "Đại Tông sư không cần phải lo, ta trẻ tuổi nóng tính, nói chuyện thích thẳng thắn. Cường giả tuyệt đỉnh bảo vệ nhân loại, ta đã sớm nói nhiều lần, ta kính nể bọn họ, cũng tôn trọng bọn họ. Nhưng đấy không phải cái cớ cho người khác không tôn trọng ta!"
Dứt lời, Phương Bình quát lạnh: "Ta, Phương Bình, đã diệt hai toà vương thành! Chém giết mấy chục võ giả địa quật cao cấp! Là đại tướng quân của Quân bộ! Ta chém giết nhiều kẻ địch hơn số người các ngươi từng gặp! Tuyệt đỉnh có thể coi thường ta, nhưng các ngươi không có tư cách nghi ngờ ta!
Ta cũng có người thân, cũng có em gái, nếu em gái ta dám to gan chê trách một vị Tông sư, Phương Bình ta đương nhiên cũng sẽ không tha cho nó! Thành Trấn Tinh cứ liên tục khiến ta phải thất vọng, thế hệ thanh niên... Quả thực buồn cười!"
"Ngông cuồng!" Dứt lời, một quyền ảnh phá không lao tới.
Sắc mặt Tô Hạo Nhiên tái xanh, phẫn nộ quát: "Hỗn xược!"
Hắn vừa muốn ra tay, Phương Bình đã bay lên trời, đấm ra một quyền màu vàng. Trong hư không, quyền ảnh lay trời, những nam nữ thanh niên kia dồn dập cảm thấy như sắp nghẹt thở chết.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, xa xa, một vị võ giả bay ngược mấy trăm mét, máu tung giữa không trung.
Phương Bình đáp xuống đất, liếc nhìn về phía xa, nhẹ rên một tiếng, không tiếp tục nói nữa. Những người trẻ tuổi khác cũng đồng loạt á khẩu.
Người vừa mới ra tay kia là cấp bảy cao kỳ, tiếng tăm ở thành Trấn Tinh không kém hơn Tưởng Hạo bao nhiêu. Nhưng chỉ bằng một quyền mà đã bị Phương Bình đánh trọng thương, bay ngược ra ngoài, người cũng biến mất, có thể thấy được là bị thương không nhẹ, hoặc là cảm thấy quá mất mặt, không dám lộ diện.
Tô Hạo Nhiên than nhẹ một tiếng nói: "Xin lỗi, là chúng ta quản giáo không đúng cách. Mạnh Việt cũng không phải là hạng người hay gây chuyện, ban nãy... Đại khái cũng là nhất thời ngứa tay, Phương hiệu trưởng thứ lỗi."
Phương Bình cười nói: "Có thể hiểu được, võ giả cấp bảy, Phương Bình ta xếp thứ ba, cũng có nhiều người không phục. Mạnh Việt có thể nhận một quyền ba phần thực lực của ta, không tệ, trong đám người trẻ cũng xem như là cường giả.”
"..."
Phương Bình cười hờ hững, nói tùy tiện.
Trong lúc nhất thời, mấy vị đại Tông sư đều á khẩu không đáp lời được.
Phương Bình cũng không quản bọn họ, mấy lão già này... Không hẳn hiền lành như vẻ ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận