Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1980: Bắt Giết Chân Vương Tẩm Bổ (3)

"Thẩm lão tổ!" Lý Chấn đang giao chiến với Mệnh Vương, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này, kiếm khí chọc thủng trời cao, trời xanh vì đó biến sắc.
Một ánh kiếm động trời phát ra, lập tức nhằm vào đối thủ của Thẩm Hạo Thiên. Vị Chân Vương đó vội vàng tránh lui, nhưng vẫn bị ánh kiếm xẹt qua, máu thịt tung tóe, cũng nổi giận gầm lên một tiếng, dồn hết sức đập vỡ ánh kiếm.
Cùng lúc đó, Mệnh Vương vỗ một chưởng đánh gãy xương ngực Lý Chấn, khiến hắn bay ngược ra ngoài.
Bên ngoài, thấy cảnh này, Trấn Thiên Vương khẽ than một tiếng, thở dài: "Thời cơ chưa tới!"
Sau khi thở dài, chưởng của Trấn Thiên Vương phá hư không, đột nhiên, Mệnh Vương xuất hiện bên ngoài vết nứt màu đen.
Trấn Thiên Vương liếc nhìn Vạn Yêu Vương, lại nhìn Mệnh Vương, khẽ cười nói: "Thôi, các ngươi cùng hợp lực cũng không yếu, thử chiêu với lão phu chút đi!"
Dứt lời, ba người đồng thời ngã vào vết nứt, biến mất trong chớp mắt.
Trấn Thiên Vương lấy một địch hai, mang đi hai vị cường giả Vạn Yêu Vương và Mệnh Vương.
Trong đám người, sắc mặt Trương Đào đóng băng, dù hai người này đi rồi, nơi này còn có mấy chục cường giả Chân Vương.
"Bỏ đi, xem ra là không muốn xuất hiện." Trương Đào cười tự giễu một tiếng.
Thật là đám rùa đen rụt đầu. Hay họ cảm thấy, Trấn Thiên Vương đến nên không cần ra tay nữa?
"Nếu đã không muốn ra tay, cũng không muốn xuất hiện thân... Vực Nam Thất có Thương Miêu ra tay là được rồi, chỗ khác..."
Lúc này, Trương Đào đột nhiên quát: "Đánh tới Bắc Hồ địa quậ!"
Tiếng gầm này khiến Chiến Vương trong đám người cũng biến sắc theo. Trương Đào muốn làm gì? Nhưng Chiến Vương cũng nhanh chóng nghiến răng nói: "Đi!"
Mấy vị cường giả, đều là vừa đánh vừa lui, lui về phía Bắc Hồ địa quật!
Bên đó có núi Tử Cái. Chỉ sợ Trương Đào cố ý nhắm vào Giới Vực, chọc thủng bầu trời này!
Vốn dĩ, nếu Thương Miêu không ra tay thì lúc này Trương Đào định chuẩn bị kéo chiến trường về phía Quát Thương Sơn, lôi Công Quyên Tử của Quát Thương Sơn xuống nước. Đây mới là tính toán của ông.
Nhưng Thương Miêu từ Quát Thương Sơn ra, giết chết Tùng Vương, dù trong lòng khó chịu, ông cũng không muốn nhấc lên gió tanh mưa máu ở vực Nam Thất vào lúc này.
Nhưng 9 người, đối mặt mấy chục Chân Vương, nào có dễ dàng rút lui như vậy.
Phong Vương cũng nổi giận nói: "Hãy lập tức giết chết bọn họ."
Bọn họ cũng biết sự tồn tại của Giới Vực. Đến bây giờ Giới Vực của vực Nam Thất không có ai xuất hiện, điều này cho thấy có lẽ sẽ không có người xuất hiện, hoặc là người bên trong vực Nam Thất có lẽ chính là chủ nhân Giới Vực.
Dù như thế nào, bây giờ đối phương còn chưa ra, có nghĩa là không quan tâm đến trận chiến này. Nhưng nếu kéo chiến trường đến nơi khác, khó nói liệu có biến cố gì hay không.
Hai bên không ngừng chém giết, dẹp yên tất cả xung quanh, cuộc chiến mấy chục Chân Vương của 90 năm trước cũng không kịch liệt như hôm nay.
90 năm trước, không ai chết. Mà hôm nay... đã chết ba vị cường giả Chân Vương.
...
Cùng lúc đó, tại vực Nam Thất.
Khi thấy hư ảnh của lão tổ nhà họ Thẩm rung động, có xu thế tiêu tan, sắc mặt Trần Diệu Tổ lập tức đỏ bừng, nổi giận gầm lên một tiếng, không cam lòng mà phẫn nộ.
Thẩm Hạo Thiên, bạn chí cốt của cha sắp chết rồi.
"Không thể được!"
Khí cơ trên người Trần Diệu Tổ càng ngày càng mạnh, đủ loại cảm xúc không cam lòng, phẫn nộ đánh thẳng vào ông!
Hai nhà Trần, Thẩm rất thân thiết, Thẩm Hạo Thiên còn mạnh hơn cha ông một chút, năm đó còn vì cứu cha ông mà bị trọng thương, suýt nữa đã chết trong trận chiến 90 năm trước.
Trần Diệu Tổ biết hết những việc này. Hôm nay cha không đến, mình ở đây, cha không kịp đến cứu viện, mình có thể.
"Ba trăm năm không thành tuyệt đỉnh, chẳng lẽ còn phải đợi thêm ba trăm năm nữa sao?"
Trần Diệu Tổ nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này một con cự long hiện ra, chiều dài lập tức từ 800 mét mà dài thêm! 900 mét, 950 mét, 990 mét… Ngay sau đó, lại ngừng lại.
Ánh mắt Trần Diệu Tổ lạnh lùng, bỗng bật cười sảng khoái, lớn tiếng nói: "Lão phu đi trước!"
Dứt lời, một bước ngàn mét, lập tức biến mất trước mặt mọi người.
Nên chiến! Tuyệt đỉnh đột phá khi chiến đấu! Chiến đến khi đột phá tuyệt đỉnh thì thôi!
Cùng lúc đó, Trương Vệ Vũ cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Không bằng bộ trưởng ba bộ, vẫn kém một chút."
Thở dài một tiếng, đầy vẻ tiếc nuối. Ta không bằng bộ trưởng ba bộ!
Ba người Trương, Lý, Nam, con đường viên mãn, chiến cấp 9 đột phá, còn bọn họ... kém một chút. Đã như vậy, thì đi chiến Chân Vương đi!
Trương Vệ Vũ cũng bật cười sảng khoái, đạp không mà đi.
Phương Bình lại vội vàng ném ra một đoàn lớn vật chất bất diệt, Trương Vệ Vũ lại tiện tay đánh về, cười nói: "Hút tinh khí thần của Chân Vương, đủ rồi!"
Hiện bọn họ thiếu không phải cái này.
"Cẩn thận!" Phương Bình hét lớn một tiếng!
Có chút không cam lòng, có chút lo lắng, hai người Trần, Trương chưa đột phá tuyệt đỉnh, lúc này tiến đến tham chiến, hết sức nguy hiểm, dù chỉ cách tuyệt đỉnh một bước, nhưng tùy tiện tham chiến, có lẽ lập tức người chết đạo mất.
Ngô Xuyên và Ngô Khuê Sơn vừa định cất bước, Thương Miêu lười biếng nói: "Hai ngươi đi cũng vô dụng, chớp mắt là bị đánh chết tươi cho xem, hai người bọn họ có thể chống đỡ mấy chiêu, nhanh chóng lên cấp."
Lúc này hai người Trần, Trương dù chưa lên cấp, nhưng đã đạt đến mức cực hạn, đi chiến Chân Vương, có hi vọng lên cấp trong nháy mắt. Ngô Xuyên và Ngô Khuê Sơn thì không được, bọn họ còn cần thời gian chuẩn bị, tích lũy, nhào vào vòng chiến sẽ bị giết ngay lập tức.
Thương Miêu dứt lời, thấy hai người không cam lòng, lầu bầu nói: "Bên kia còn có giả thần sắp Chân Thần, hai ngươi đi đánh hắn đi, giết chết hắn rồi, hai ngươi cũng có hi vọng."
Nghe vậy, hai người lập tức phá không mà đi, suýt nữa quên mất Kỳ Huyễn Vũ! Trần, Trương dùng Chân Vương làm đá mài đao, vậy hai người bọn họ lập tức đi lấy Kỳ Huyễn Cũ làm đá mài đao.
Mà Thương Miêu chẳng thèm quan tâm những điều này, thấy Phương Bình lén lút nhặt nhẫn trữ vật của Tùng Vương thì tò mò nói: "Này... vật chất bất diệt vừa rồi của ngươi, bỗng dưng xuất hiện?"
Phương Bình cứng người, Thương Miêu lại tiếp tục nói: "Hình như vật chất bất diệt này ... không phải của ngươi, là trộm được à? Mà này, có người thật giống như... giống như... giống như cái gì ấy nhỉ?"
Thương Miêu ngẩng đầu nhìn trời, bản miêu quên rồi.
Gần đây trí nhớ thật sa sút, bản miêu già rồi sao? Nhưng ta cảm giác còn rất trẻ mà! Đời mèo của bản miêu cũng chỉ ngủ mấy lần thôi mà.
Không phải nói Chân Thần trường sinh bất tử sao? Tại sao trí nhớ lại giảm chứ?
Thương Miêu suy tư về đời mèo một chút, nhưng chỉ chừng ba giây sau, nó không bận tâm nữa, bỗng nhìn về phía Đầu Sắt, mở miệng nói: "Này... ngươi nhìn khá quen... Trước kia đã từng gặp thì phải? Sao lại yếu đi rồi?"
"..."
Lý Hàn Tùng không biết nên nói thế nào, không chờ hắn nói, Thương Miêu lại nói: "Được rồi, mặc kệ, bản miêu cũng không quen lắm, chắc chắn ngươi chưa từng cho ta ăn, nếu không chắc chắn nhớ rõ ngươi."
Mọi người ngơ ngác, thì ra chỉ có cho ngươi ăn ngươi mới nhớ đến sao?

Thương Miêu tuổi già lẩm cẩm, không nhớ rõ mọi chuyện. Nhóm người Phương Bình cũng không dám gặng hỏi.
Lúc này, phía Ngự Hải Sơn sát khí ngút trời, Phương Bình bỗng có xúc động muốn đi xem cuộc chiến. Đấu tranh tư tưởng một lát, Phương Bình mới mở miệng nói: "Miêu gia, có thể mang bọn ta đi Ngự Hải Sơn không? Hoặc là có cách nào khác quan sát cuộc chiến không?"
Thương Miêu lắc đầu: "Không thể đi! Bản miêu nhất định phải ngâm mình trong nước biển, một khi rời khỏi Cấm Kỵ Hải thì sẽ mất tác dụng che lấp khí tức, trừ phi bản miêu đào một con đường đi đến Ngự Hải Sơn."
"Miêu gia nhất định phải ẩn núp sao?"
Phương Bình nghi hoặc, cũng đã đi ra rồi, hà tất phải trốn tránh như vậy?
Thương Miêu lầu bầu nói: "Công Quyên Tử đã nói nếu không trốn, mọi người đều muốn giết bản miêu. Thật ra bản miêu cảm thấy không cần trốn... mà thôi, cứ trốn đi, nếu không ai cũng muốn giết ta thì sao?"
Thật ra nó không sợ, bản miêu không đánh nhau, nó là con mèo ngoan, tại sao phải giết nó.
Nhưng Công Quyên Tử đã nói như vậy, vì để tránh phiền phức, lẩn trốn vẫn tốt hơn.
Lẩm bẩm xong, Thương Miêu lại có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc bọn họ đều đi rồi, bằng không... Không sợ!"
Chỗ dựa ngày xưa đều mất rồi. Bằng không có nơi nào mà Thương Miêu nó không đi được?
Nhớ lại năm đó, chó lớn bắt nạt nó, nó chỉ cần thổi còi là bao nhiêu cường giả đến giúp... mặc dù vẫn bị chó lớn đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận