Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1767: Hỗn Chiến Chớp Mắt Bắt Đầu

Kết giới tiếp tục rung lên từng hồi, gợn sóng lớn dần. Người của Phương Bình cũng bắt đầu tụ tập lại.
Cơ Dao có phần sốt sắng, không nhịn được, truyền âm hỏi: "Ngươi có thể khống chế người của ngươi được không đó?"
Lúc này, thuộc hạ đi theo Phương Bình và Cơ Dao chỉ có khoảng 60 người. Trong 60 người này, trong đó có khoảng 20 người là người của Thiên Mệnh vương đình, còn lại đều là người của Thiên Thực vương đình.
Phương Bình không đáp lời, lại quát lên: "Cảnh giác đề phòng!"
Nghe vậy, mọi người dồn dập nắm chặt thần binh, người của vực tôn giả đến, chưa chắc đã là người mình, mọi người đều hiểu vấn đề này.
...
Xa xa, trong một đống phế tích đổ nát, đám người lão Vương ló đầu ra nhìn, thấy đám người tụ tập bên kia, họ cũng vô cùng căng thẳng.
"Nhiều người như vậy... vực cấp tám đến bao nhiêu người vậy?"
Mấy trăm tông sư cấp bảy đã vào, không biết có bao nhiêu cường giả cấp tám. Nhiều người như vậy, nếu thân phận của Phương Bình bị lộ, dù hắn có mạnh hơn cũng khó thoát khỏi cái chết.
Dụ nhiều người đến tụ tập như vậy, hẳn là Phương Bình đã chuẩn bị chuồn đi tại nơi này.
Mấy người không nói nữa, sắc mặt nghiêm nghị.
Một lát sau, Vương Kim Dương trầm giọng nói: "Đầu Sắt, lát nữa đại chiến nổ ra, ngươi tiếp cận Phương Bình trong phạm vi ngàn mét, khống chế thần khải của ngươi, thời khắc mấu chốt bảo vệ Phương Bình, ném ra khí tức bản nguyên của Bộ trưởng, là sống hay chết, hên xui đi!"
"Ừm, biết rồi!" Lý Hàn Tùng đáp.
Vương Kim Dương liếc mắt nhìn Diêu Thành Quân, Diêu Thành Quân khẽ gật đầu, trường thương trong tay đã hóa thành một sợi dây thừng. Đến thời khắc mấu chốt, hắn cũng sẽ ra tay kéo Phương Bình ra.
Tần Phượng Thanh ở bên cạnh sốt sắng nói: "Ta thì sao?"
"Ngươi ra chỗ lối vào chờ thời cơ!"
Tần Phượng Thanh nhe răng nói: "Ơ… ta nói này, ta mà rời đi, đồ ngu cũng biết ở trong này đã xảy ra chuyện, ta làm chuyện này còn nguy hiểm hơn cả Phương Bình, các ngươi phải ghi công cho ta đó."
"Ngươi bớt lèo nhèo đi, đi nhanh đi, nhân lúc mọi người đều tập trung ở nơi này, ngươi sẽ an toàn hơn một chút!"
Tần Phượng Thanh nghe vậy, không nói gì nữa, cẩn thận từng li từng tí rời đi.
...
"Ầm ầm!"
Kết giới rung động ngày càng lớn, động tĩnh cũng càng lớn.
Bách Sơn Việt sẽ không phải là người đầu tiên tiến vào, bởi người đầu tiên tiến vào sẽ giống như Dương Thanh ngày đó, kẹt ở giữa kết giới, mặc người xâu xé.
Rất nhanh, một vị võ giả cấp tám ló đầu ra.
Vừa lú đầu ra, đối phương đã cảm ứng được mấy chục luồng khí thế, cảnh giác sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên mới thở phào nhẹ nhõm một chút: "Bái kiến ba vị điện hạ!"
"Hoa Vũ đến rồi?"
"Bẩm Phong điện hạ, mấy vị điện hạ đều đang ở phía bên này của kết giới."
Sắc mặt Phương Bình nghiêm nghị, cau mày: "Ai biết ngươi nói thật hay giả, người đâu, khống chế hắn lại trước, tránh để kẻ địch nhân cơ hội xông vào!"
"Phong điện hạ!"
Vị cường giả cấp tám này vừa xuyên qua kết giới, vừa oán giận.
Phương Bình quát lên: "Câm miệng! Chờ người của vực tôn giả vực đến đông đủ lại nói, một mình ngươi đến, ai biết thật giả thế nào! Nếu còn dám nhiều lời, đừng trách ta sai người chém giết ngươi!"
Lần này, người kia rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh. Dù căm hận trong lòng, nhưng vẫn chọn cách cúi đầu cam chịu. Phong điện hạ lúc này đã điên rồi. Tốt nhất không nên chống đối hắn, lỡ như chọc hắn giận điên lên, vô duyên vô cớ mất mạng thì uổng.
Kết giới mỏng cũng chỉ là một mảng khu vực nhỏ chỉ đủ cho từng người lần lượt đi qua.
Người này chui qua được một nửa, mấy vị võ giả cấp bảy bên người Phương Bình liền bước lên phía trước, khống chế đối phương.
Nhìn thấy mấy vị võ giả cấp bảy vờ vờ kéo có phần hơi qua loa, Phương Bình quát lên: "Dùng bất diệt thần khống chế đầu hắn, nếu hắn dám to gan có hành động gì, trực tiếp tiêu diệt hắn!"
"Phong điện hạ!"
Lần này, vị võ giả cấp tám này bất mãn thật, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, quát lên: "Điện hạ, bản tôn không phải phạm nhân, sao có thể chịu nhục như vậy!"
Võ giả không có bất cứ thủ đoạn gì có thể bắt giữ lẫn nhau, không thể điểm huyệt, không thể phế bỏ võ công… Chỉ có thể dùng lực lượng tinh thần khống chế đầu của cường giả. Bị lực lượng tinh thần của võ giả khác thẩm thấu vào xương sọ, một khi có vấn đề, lực lượng tinh thần sẽ lập tức nổ tung, dù là cường giả cấp tám cũng rất khó trốn thoát.
Dưới tình huống hiện tại, hắn hầu như nằm im để người khác xâu xé, sao hắn có thể đồng ý?
Ánh mắt Phương Bình lạnh lùng nghiêm nghị, bên cạnh, Cơ Dao cũng tàn nhẫn nói: “Ngươi còn dám phản kháng? Nếu ngươi không phải là kẻ địch, sau đó bọn ta sẽ giảo trừ khống chế, ngươi còn dám nói nhiều thêm một câu, ta sẽ lấy mạng ngươi ngay lập tức!”
"Các ngươi..."
Người này cũng là cường giả cấp tám kim thân, cũng không phải hạng người vô danh ở địa quật. Dù phải nương nhờ vào hậu duệ Chân Vương, nhưng cũng rất được coi trọng.
Nhưng hiện tại, để xương sọ của mình bị lực lượng tinh thần xâm nhập khống chế, rõ là một chuyện vô cùng nhục nhã!
Nhưng khi thấy trường kích trong tay Phong Diệt Sinh lóe sáng, thấy trường kiếm trong tay Cơ Dao bùng nổ ánh sáng, thấy các võ giả cấp thống lĩnh bên cạnh nhìn hắn chằm chằm, người này nghiến răng nghiến lợi, từ bỏ suy nghĩ chống đối.
Lực lượng tinh thần của bốn vị võ giả cấp bảy chớp mắt tràn vào xương sọ của hắn, bao bọc lấy xương sọ. Dưới tình hình này, muốn giết hắn là chuyện cực kỳ đơn giản.
Cơ Dao thấy hắn không phản kháng, cô thở phào nhẹ nhõm, truyền âm nói: "Không ngờ ngươi còn có một chiêu này, ta thật sự không nhớ đến."
Cô thấy có phần bất ngờ, trước đó cô thật sự không nghĩ đến chiêu này.
Phương Bình mặc kệ cô, thấy người đã bị khống chế, hắn quát lên: "Ai đến cũng phải làm như vậy, khống chế từng người một! Chờ nhóm người Hoa Vũ đến, sau khi xác định thân phận của bọn họ thì mới thả người!"
"Vâng!"
Vị võ giả bị khống chế cắn răng nói: "Bọn ta đi theo các điện hạ đến, sao có thể là kẻ trộm được!"
Phương Bình hừ nói: "Lúc trước ở hoàng thành, ai cũng nghĩ như vậy, kết quả như thế nào?"
Nói xong, mặc kệ người kia.
Người này vừa hoàn toàn ra khỏi kết giới, ngay sau đó, lại có một cái đầu ló ra khỏi kết giới.
Phương Bình chẳng buồn giải thích, nói thẳng: "Nói cho hắn biết quy tắc của chúng ta, nhanh lên một chút!"
Trong nhóm thuộc hạ của Phương Bình, có người đứng ra tuyên bố quy tắc của hắn.
Người thứ hai thấy người thứ nhất đã bị khống chế, khẽ cau mày, im lặng chốc lát rồi cũng chọn thuận theo.
Sau đó, người thứ ba xuất hiện, vừa nghe vậy, suy nghĩ một chút mới nói: "Bẩm các vị điện hạ, vậy để thuộc hạ quay lại thông báo với các vị điện hạ bên này, để các vị điện hạ qua trước…"
Một khi kết giới đã bị đánh thủng một lỗ để chui qua, thì phải liên tục có người đi qua đi lại để duy trì lỗ hổng. Một khi lỗ hổng tự động khép lại, kết giới sẽ kiên cố hơn nhiều.
Phương Bình nghe vậy, quát lớn: "Nếu ngươi quay về, kết giới bị đóng lại, đến khi nào mới có thể tìm được vị trí kết giới yếu khác? Nhanh lên, chẳng lẽ ngươi là Phương Bình hay sao?"
"Phong điện hạ..." Người này lại nói: "Vậy đợi ta mở rộng kết giới, để điện hạ trò chuyện với mấy vị điện hạ khác..."
Nói xong, người này bắt đầu bộc phát toàn lực mở rộng lỗ thủng nhỏ ban đầu chỉ có thể chứa một người xuyên qua.
Cơ Dao thấy vậy, ánh mắt khẽ liếc, truyền âm hỏi: "Có muốn ra tay bây giờ hay không?"
Phương Bình hơi xua tay, truyền âm nói: "Hoa Vũ còn chưa đến, bây giờ ra tay sẽ lộ! Nhất định phải chờ họ đến đông đủ! Không sao đâu, dù sao chúng ta cũng đang bắt giữ hai vị tôn giả, nếu họ không muốn thì cứ để họ cùng đi vào!"
Võ giả cấp tám thứ ba này cũng không phải kẻ ngốc, cũng không muốn làm thịt cá mặc người chặt chém, Phương Bình cũng không thèm để ý.
Có thể bắt được tên nào hay tên ấy, dù sao cũng là cấp tám, có lời. Dù cả nhóm Hoa Vũ đến, Phương Bình cũng không để ý, vì đề phòng bất trắc, bắt hai người thì có làm sao?
Rất nhanh, lỗ thủng kết giới bị mở rộng to bằng chậu rửa mặt. Nhóm Phương Bình cũng có thể mơ hồ nhìn thấy mấy người phía bên kia kết giới.
Vị võ giả đang kẹt ở giữa kết giới vội nói: "Các vị điện hạ, Phong điện hạ đã bắt hai vị tôn giả Hoa Ngũ Dược…"
Đối diện, Hoa Vũ nghe vậy, hơi nhíu mày, nhìn xuyên qua kết giới, nhìn Phong Diệt Sinh, sắc mặt âm trầm: "Phong Diệt Sinh, ngươi muốn làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận