Toàn Cầu Cao Võ

Chương 108: Huyết sắc hoà bình (2)

Ăn xong cơm chưa, tiền tiết kiệm của Phương Viên gần như hết rồi.
Trả tiền xong, con nhóc này đáng thương hề hề nhìn về phía Phương Bình, vẻ mặt như sau này dựa hết vào cậu, khiến Phương Bình rất muốn nhéo khuôn mặt tròn trịa của con bé thêm một chút.
Buổi chiều ba mẹ còn muốn đi xem đồ dùng gia đình, Phương Bình không đi cùng, đi tới ngân hàng một chuyến, làm thêm một tấm thẻ ngân hàng, chuyển vào đó 30 vạn.
Trong thẻ của cậu còn lại hơn 200 vạn, số tiền kia Phương Bình chuẩn bị giữ lại tiếp theo muốn làm kinh doanh nhỏ.
Tài chính trước kia của cậu bắt nguồn đều là bèo không rễ.
Không có khả năng mỗi lần đều có loại người coi tiền như nước như Hoàng Bân và Kim Khắc Minh cho cậu tiền, miệng ăn như núi lở, điểm tài phú tích trữ chưa chắc có thể dùng đến cấp hai.
Võ giả hoang phí rất nhiều, về điểm này Phương Bình đã hiểu rất rõ.
Người như Vương Kim Dương, cũng không thể không nhận nhiệm vụ, ra ngoài kiếm tiền để bản thân mua tài nguyên tu luyện.
Phương Bình mặc dù có giá trị tài phú có thể thay thế, nhưng giá trị tài phú cũng cần kiếm tiền mới có thể có.
...
Cùng lúc người nhà Phương bình bố trí nhà mới.
Xuyên Thục.
Vương Kim Dương, người được Phương Bình nhắc tới nhiều ngày, kéo thân xác mệt mỏi, xuất hiện ở một trong những căn cứ quân sự của Xuyên Thục.
Vương Kim Dương lúc này, không còn như những ngày trước bĩnh tĩnh ung dung.
Tóc rối bời, quần áo cũng rách tơi tả, trên người còn dính một ít vết máu khô.
Bên cạnh Vương Kim Dương, còn có những người khác.
Ngày đó từ Nam Giang Võ Đại xuất phát, võ giả cảnh giới cấp năm là Trương Thanh Nam dẫn dội, Giang Nam Võ Đại có 16 đạo sư, 11 học sinh, thêm Trương Thanh Nam nữa, tổng cộng 28 người.
Lúc này lẻ tẻ, người đứng người ngồi, tổng cộng không đến 20 người.
Trương Thanh Phong sạch sẽ nhã nhặn, lúc này cả người đấy vết bẩn, tay phải rũ xuống.
Con mắt đỏ lên nhìn xung quanh một vòng, Trương Thanh Nam âm thanh khàn khàn nói: “Nhiệm vụ chúng ta đã kết thúc, tối nay, chín đại tông sư sẽ phát động tổng tấn công cuối cùng, triệt để trấn áp dị động ở cửa vào Xuyên Thục!
Các em đều có thể trở về, nghỉ ngơi thật tốt một thời gian.
Thầy Lưu, đợi lát nữa nhờ anh dẫn đội trở về trường...”
"Thanh Nam, cậu không về?” Thầy Lưu vừa được gọi tên vội vàng hỏi một câu.
Trương Thanh khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Tối nay tổng tấn công kết thúc, địa quật cửa vào sẽ bị ép đóng cửa, tôi còn phải dẫn Thẩm Quyền trở về”
“Đạo sư...”
Vương Kim Dương âm thanh khàn khàn, đôi mắt đỏ ngầu nói: "Hội trưởng tuyệt đối không hy vọng thầy mạo hiểm thân mình, vào lại địa quật đâu!
Em biết, em biết thầy đang tự trách mình, nhưng đây không phải trách nhiệm của thầy!
Là do chúng em quá bất cẩn, không nghe lời thầy dặn dò, liều lĩnh xâm nhập, hại hội trưởng rơi vào hang động.
Nhưng bây giờ cửa ra vào địa quật hết sức nguy hiểm, thầy không phải tông sư, vào lại trong đó...”
Trương Thanh Nam trầm giọng nói: “Không cần nói nữa, thầy là là người tổng phụ trách nhiệm vụ lần này của Nam Giang Võ Đại!
Không thể chăm sóc cho các em, là trách nhiệm của thầy!
Lúc đến 28 người, bây giờ muốn đi, cho dù đã hy sinh, thầy cũng phải dẫn mọi người cùng về!”
“Đạo sư!”
"Thanh Nam…"
Trương Thanh Nam nghiêm sắc mặt, quát khẽ: "Thầy Lưu, bây giờ, cậu dẫn đội trở về trường!
Đợi tôi tìm được Thẩm Quyền, lập tức sẽ về trường.
Còn mấy người thầy Vương...”
Trương Thanh Nam hung hăng cắn răng, âm thanh bi thương nói: “Sắp xếp hậu sự của bọn họ cho thoả đáng, thay...thay tôi nói với người nhà bọn họ một tiếng xin lỗi...”
Hai tay thầy Lưu nắm chặt, nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Nam một chút, tiếp theo trầm giọng nói: “Chúng ta đi!”
"Thầy...”
"Đi, trở về! Sự việc đã vượt qua phạm vi năng lực của chúng ta, ở lại đây cũng vô ích, đưa thầy Vương các em về nhà!”
Thầy Lưu không do dự nữa, quay người liền lên xe.
Thấy những người khác vẫn đứng đó, lập tức quát lên: "Lên xe! Lẽ nào các em muốn ở đây chặt đứt nền móng Võ Đại!
Đợi chúng ta có thực lực, quay lại báo thù!
Nếu như chúng ta trở thành tông sư, lại một lần trở lại đây, nợ máu phải trả bằng máu, tốt hơn là bây giờ đi chịu chết!”
Vương Kim Dương cắn chặt răng, thân thể run rẩy, một lát sau lạnh lùng nói: “Đi!”
Nơi đây đã không phải nơi bọn họ có thể ở lại, chỉ có chờ đến đột phá tông sư, mới có thể hy vọng trở lại báo thù rửa hận!
Cất bước theo sau Vương Kim Dương, đám người của hội võ đạo đều đi theo.
Vương Kim Dương quay đầu nhìn thoáng qua Trương Thanh Phong, lớn tiếng nói: "Đạo sư, em ở trường đợi thầy! Nếu như thầy không trở về, em sẽ cưới con gái của thầy!”
"Tên hỗn láo, Ni Ni mới mười tuổi, có tin ta chặt gãy chân cậu không?”
Trương Thanh Nam cười mắng một tiếng, tay trái vẫy nói: “Đi đi, đợi thầy tìm được Thẩm Quyền, cùng cậu ta trở về trường.”
Mọi người không nói nữa, ô tô chậm rãi chuyển động.

Rạng sáng, ngày 12 tháng 5, Xuyên Thục động đất!
Màn đêm buông xuống, Phương Bình cũng không phát giác điều gì khác thường.
Cho đến sáng hôm sau, sau khi đến trường học nghe các bạn học bàn tán mới biết tin tức.
Bởi vì có tông sư báo động trước, quần chúng kịp thời di dời, cũng không có nhiều thương vong, chỉ số ít người không nỡ rời nhà đi mới phải chịu tác động.
Mặc dù thương vong không nhiều, nhưng tài sản tổn thất rất nặng.
...
Phương Bình nghe thấy nhân viên thương vong không nhiều, hơn nữa phạm vi bị ảnh hưởng đến cũng không rộng như ở kiếp trước, trong lòng lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, hai thế giới quả nhiên khác biệt.
Cho dù rất nhiều chỗ giống nhau, nhưng vẫn tốt hơn nhiều giống thật mà là giả, không thể so sánh với một thế giới khác.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lần này động đất với trước kia giống nhau.
Khi phóng viên chạy tới nơi xảy ra động đất, đã có tông sư cường giả đóng giữ ngay tại đó, cứu viện lưu giữ dân chúng.
Quân đội lao tới khu xảy ra thiên tai, tiến hành dọn dẹp những công trình bị sụp đổ, chuẩn bị nhiệm vụ xây dựng lại sau thiên tai.
Có tông sư đóng giữ cứu viện, có quân đội ra mặt cứu nạn.
Dù là khu vực chịu thiên tai, bị tổn thất nghiêm trọng, quần chúng gặp nạn cũng đều rất lạc quan, đối với nhiệm vụ xây dựng lại sau thiên tai được mọi người đáp lại rất nhiệt tình.
Sau khi xảy ra động đất, toàn quốc khắp nơi, cũng có một ít lời đồn đại vô căn cứ truyền ra.
Cũng là những lời bàn tán tương tự như "Ác ma giáng thế”, cũng không hiếm gặp.
Có điều đối với những điều đồn đại vô căn cứ này, chính phủ đã áp dụng biện pháp đả kích nghiêm khắc, ngoại trừ khu vực bị ảnh hưởng một chút, cũng không làm cho lòng dân rối loạn.
Người dân đã quen với cuộc sống hòa bình, quen với cuộc sống ngày ngày yên bình phát triển càng tốt, phần lớn mọi người đều khịt mũi coi thường những ngôn luận này.
Mặc dù đại đa số đều không cảm thấy có gì khác thường, bao gồm chuyện động đất bởi vì cứu viện kịp thời, người vùng khác cũng thảo luận không nhiều.
Nhưng Phương Bình, lại mơ hồ nhận ra được một chút khác biệt.
Sau khi xảy ra động đất, bầu không khí Dương Thành hình như so với trước kia khẩn trương không ít. Phố lớn ngõ nhỏ, thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh sát tuần tra, tần suất so với lúc trước cao hơn rất nhiều.
Tại Dương Thành vốn không nhiều võ giả, thậm chí Phương Bình còn gặp được một vị võ giả lạ lẫm ở cổng trường.
Mãi đến ngày 15 tháng 5, Tổng Đốc Nam Giang kết thúc chuyến giao lưu với Xuyên Thục, trở về Nam Giang, bầu không khí căng thẳng này mới dần dần tản đi.
...
Phương Bình lại lần nữa bắt được liên lạc với Vương Kim Dương, là ngày 17 tháng 5.
Điện thoại là Vương Kim Dương chủ động gọi tới, trước đó liên tục không liên lạc được cho lão Vương, sau đó Phương Bình gửi tin nhắn, rồi cũng không gọi điện thoại nữa.
Trong điện thoại, giọng điệu của Vương Kim Dương Có chút mệt mỏi.
Kết nối điện thoại, Vương Kim Dương giải thích đơn giản vài câu: “Mấy ngày nay liên tục ra ngoài làm nhiệm vụ, điện thoại không tiện mang theo...”
Nói sơ nguyên nhân không nghe điện thoại, Vương Kim Dương liền hỏi: “Trong tin nhắn em nói muốn tu luyện chiến pháp?”
Tại Quan hồ Uyển.
Phương Bình tránh đi Phương Viên đang tràn ngập vui vẻ trang trí phòng, đi đến bên song cửa sổ lên tiếng: “Dạ, anh Vương không phải nói lấy thực chiến làm chủ sao?
Vì vậy em muốn tu luyện chiến pháp, nhưng không có ai chỉ bảo...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận