Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1325

Nghe Nam Vân Nguyệt phân tích, Phương Bình ngượng ngùng, nhưng cũng gật đầu nói: "Ta biết, nhưng ta rất khó cô đọng lực lượng tinh thần..."
"Bởi vì phương hướng của ngươi không đúng." Nam Vân Nguyệt quan sát một lúc, rồi mở miệng nói: "Ta đã nhìn ra, bây giờ ngươi không ngừng bổ sung những công trình kiến trúc kia, muốn những kiến trúc này càng trở nên chân thực, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Thật ra, ngươi không nên sốt ruột như thế.
Chuyện đầu tiên ngươi phải làm là cô đọng hạch tâm. Ngươi có rất nhiều ưu thế, nhưng ngươi lại là không để ý đến hạch tâm, nhớ kỹ, hạch tâm mới là căn bản.
Ngươi phải không ngừng bổ sung cho căn phòng nhỏ của ngươi, không ngừng cô đọng, thậm chí tiến hành củng cố bằng lực lượng tinh thần, không phải lực lượng tinh thần của ngươi mạnh mẽ, khôi phục nhanh sao, vậy thì không ngừng cô đọng.
Chờ đến ngày nào đó, ngay cả cường giả cấp tám, cấp chín, cũng không thể công phá phòng nhỏ của ngươi, ngươi nói xem, lúc đó còn sợ người khác đánh vỡ vật hóa hình của ngươi sao? Còn cần tự bạo sao?
Phương Bình, tự bạo không phải chuyện tốt, liên tục tự bạo lực lượng tinh thần, sẽ khiến lực lượng tinh thần của ngươi rơi vào trạng thái tán loạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội ngưng tụ nữa."
Phương Bình cau mày, Nam Vân Nguyệt nói đúng.
Mỗi lần tự bạo, thật ra hắn đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Dù có thể cấp tốc khôi phục, nhưng sau khi khôi phục, thành nhỏ sẽ càng thêm hư ảo, càng thêm tán loạn, lực lượng tinh thần không cách nào ngưng tụ.
Đây thật ra là một thiếu sót rất lớn.
Ngô Xuyên bên cạnh mở miệng nói: "Ngươi muốn cả công lẫn thủ, còn muốn có thể vây người. Như bộ trưởng Nam đã nói, ngươi phải không ngừng củng cố phòng nhỏ của ngươi. Phương Bình, ít tự bạo thôi, lực lượng tinh thần của ngươi đã hết sức tán loạn rồi, ngay cả tính bền dẻo cũng không bằng cấp bảy sơ kỳ.
Trước kia, chúng ta cũng không hề phát hiện điểm này, bây giờ mới biết, ngươi tự bạo có lẽ chỉ có thể ra oai.
Chỉ khi nào đến cấp chín... Không, đến cấp tám, lực lượng tinh thần tự bạo có lực sát thương có hạn đối với kim thân cấp tám. Dù lực lượng tinh thần mạnh mẽ, e là vẫn khó tổn thương kim thân cấp tám.
Cho nên, việc cấp bách ngươi cần làm là không ngừng cô đọng, gia cố lực lượng tinh thần.
Về phần gia tăng lực công kích... Phương Bình, lực lượng tinh thần, nhục thân, khí huyết của ngươi đều rất mạnh mẽ, nhưng ngươi vẫn quá phân tán những lực lượng này, không thể thống nhất thành một.
Trước đó dường như ngươi không đạt được tinh huyết hợp nhất, bây giờ đã làm được rồi, ngươi có thể thử vạn đạo hợp nhất... Đương nhiên, không phải vạn đạo hợp nhất của Lý Trường Sinh, mà là hợp nhất lực lượng của chính ngươi. Thật ra ngươi có thể xin Lý Trường Sinh chỉ dạy về điểm này.
Lý Trường Sinh, đừng luôn luôn bao che cho con cái, ngươi đừng quên, ngươi vẫn là một đạo sư, ngươi dạy cho học viên quá ít về cách vận dụng sức mạnh."
Lão Lý bên cạnh có chút ngượng ngùng, Lữ Phượng Nhu cũng không lên tiếng.
Đúng vậy, vì Phương Bình trưởng thành quá nhanh, bọn họ cũng không để mắt đến những thứ này.
Trên thực tế, Phương Bình không yếu, mà là cực mạnh. Nhưng hắn lại rất kém trong việc kiểm soát, phát huy sức mạnh.
Hắn có kim thân cấp tám, lực lượng tinh thần cấp bảy trung kỳ, sức khôi phục vượt qua người ta một bậc, cùng vật hóa hình hiếm có. Nhưng sức mạnh của Phương Bình quá tạp nham, quá nhiều, quá loạn.
Lúc này, có lẽ hắn có thể tranh đấu với võ giả cấp bảy cao kỳ, nhưng nếu thật gặp phải võ giả đỉnh cấp bảy, ví như Trần Diệu Đình trước kia thì 99% Phương Bình không phải là đối thủ.
Ban đầu, lão Lý chưa mạnh như Phương Bình bây giờ, nhưng khi đó ông có khả năng lên bảng xếp hạng cấp tám, không đơn thuần là vì tiêu diệt được cấp tám mà là do sức công kích của lão Lý thật có lực phá hoại của cấp tám. Mà Phương Bình không có thực lực như vậy.
Phương Bình có thể ý thức được thiếu hụt của bản thân, thậm chí mượn cơ hội lần này, mượn sức mạnh và trí tuệ của mọi người, hoàn thành thăng hoa của bản thân, không ít người cảm thấy Phương Bình vẫn rất thông minh.
Cũng không phải cường giả Tông sư đều sẽ ôm chổi cùn làm bảo vật, nhưng có nhiều thứ, nếu mọi người không chỉ điểm ngươi, ngươi cũng không có cách nào.
Nhưng bây giờ, Phương Bình bỏ ra rất nhiều lợi ích, đám hậu bối của bọn họ vẫn đang ở trong vật hóa hình của Phương Bình tranh đoạt lợi ích, đã nhận của người ta thì phải nể mặt, phải làm việc cho người ta, đã nhận lợi ích mà không thể hiện tài năng thì thật xấu hổ.
Thế là, các Tông sư bắt đầu bày mưu tính kế. Cường giả tuyệt đỉnh Trương Đào cũng bắt đầu giúp đỡ suy diễn.
...
Những người khác vẫn đang trong thành nhỏ tranh đoạt báu vật, còn trên trăm Tông sư ở bên ngoài tô tô vẽ vẽ, có người nói ra suy diễn của bản thân, có người bên cạnh đã viết hết tờ nháp này đến tờ nháp khác.
Thấy cảnh này, Ngô Khuê Sơn nhịn không được cười khẽ nói: "Thằng nhóc này... quả nhiên chưa từng chịu thiệt."
Đổi thành ngày thường, nào có khả năng tụ tập nhiều Tông sư như vậy. Nào có khả năng để nhiều Tông sư như vậy giúp ngươi suy diễn chiến pháp. Phương Bình quá trẻ tuổi, kiến thức quá ít, hắn muốn tự sáng tạo chiến pháp thuộc về mình, khả năng không lớn.
Nếu muốn tạo ra chiến pháp, hắn chỉ có thể tiếp tục hành trình "Tự bạo", đây mới là là cơ sở sức chiến đấu mạnh mẽ của hắn. Nhưng đây không phải kế lâu dài, chờ đến sau cấp tám cấp chín, Phương Bình sẽ phải chịu thiệt.
Bây giờ, ở đây có không ít cường giả đã có bản nguyên, nắm giữ con đường võ đạo của bản thân. Cường giả như vậy đồng lòng giúp bày mưu tính kế, Phương Bình có thể tiết kiệm được vô số năm để suy diễn chiến pháp.
Chỉ là mấy thanh thần binh, một chút đá năng lượng, tính là cái gì? Chút lợi ích ấy há có thể yêu cầu nhân vật như Trương Đào giúp người thôi diễn chiến pháp ư.
Trần Điệu Đình bên cạnh cũng hài lòng cười nói: "Đúng là người thông minh, dù là năm đó suy diễn cách tu luyện lực lượng tinh thần cũng không tụ tập được nhiều người như vậy, lần này... xem như tên nhóc này được lợi rồi."
Năm đó, các Tông sư Hoa Quốc cũng có tham gia suy diễn cách tu luyện lực lượng tinh thần.
Nhưng khi đó, Tông sư Hoa quốc không nhiều, một nhóm người còn phải trấn thủ địa quật. Những cường giả thực sự có thời gian, có tinh lực tới suy diễn công pháp cũng chỉ có ba mươi, năm mươi người, còn không bằng hiện tại.
Mà bây giờ, cũng không phải là vì suy diễn loại công pháp tu luyện lực lượng tinh thần, chỉ là chiến pháp cá nhân, tiến độ phát triển cũng cực nhanh.
Phương Bình đúng là người thông minh, thả con săn sắt bắt con cá rô.
Trước đó, mọi người cảm thấy Phương Bình ngốc, cảm thấy hắn phô trương lãng phí, hiện tại chỉ sợ không ai còn nghĩ như vậy nữa.

Trong đại sảnh, Phương Bình nghe say mê.
Từ khi học tập võ đạo đến nay, đây là lần đầu tiên có nhiều cường giả như vậy, đường đường chính chính giải thích võ đạo cho hắn.
Không phải mấy người lão Lý không dạy mà là không có thời gian, không có cơ hội dạy.
Tốc độ tiến bộ của Phương Bình quá nhanh, ngươi vừa dạy hắn cấp ba chiến đấu như thế nào thì hôm sau hắn đã là cấp năm rồi. Ngươi còn chưa dạy xong kiến thức cấp năm thì hắn đã là cấp bảy rồi.
Đến cuối cùng, cảnh giới của hắn đều vượt qua mọi người, nhất thời, mọi người cảm thấy không có cách nào dạy.
"Võ đạo, cuối cùng vẫn phải quay về cơ sở, dù đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, cũng không phải là nói hai bên giao thủ, mà chính là cách không mà chiến, cách một vực mà chiến…”
“Giao chiến như thế, nếu đánh ở khoảng cách càng xa, thì sức mạnh phát ra càng yếu, sức mạnh sẽ tán loạn.”
“Cuộc chiến sinh tử thật sự vẫn là cận chiến, không có nghĩa là ngươi đánh cận chiến là yếu, là cấp thấp, mà ngược lại. Sở dĩ không gọi võ giả là tu sĩ, là pháp sư, là vì chúng ta thăng hoa dựa vào sức mạnh bản thân.”
“Phương Bình, đừng quên căn bản của võ đạo. Từ khi chưa phải là võ giả, chúng ta đã không cần dựa vào ngoại vật để chế tạo nhục thân, rèn cốt tu kim thân.”
“Thần binh cũng là vật ngoài thân, ta lấy đầu người, giết người cách ngàn dặm là chuyện hết sức bình thường, vậy cùng cấp thì sao?”
“Những cái này đều râu ria mà thôi. Lấy đầu người cách nghìn dặm là vì kẻ địch quá yếu, ta chẳng buồn chạy nghìn dặm, thế là ta khống chế lực lượng tinh thần đi giết hắn, chủ yếu để giảm bớt phiền phức..."
Đây là lời của Trương Đào.
Phương Bình không khỏi bội phục, không phải bội phục sự mạnh mẽ của ông, mà là bội phục sự giả bộ tỉnh bơ của ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận