Toàn Cầu Cao Võ

Chương 430: Đột phá lực lượng tinh thần (2)

Từ khi hệ thống có số liệu hạn mức tối đa, Phương Bình không còn phải dùng phương thức cưỡng ép tăng lên để gia tăng khí huyết và tinh thần.
Bởi vì Phương Bình biết, sự tồn tại của hạn mức tối đa chính là cực hạn của bản thân.
Một khi vượt cực hạn tối đa, Phương Bình vẫn luôn lo lắng cơ thể sẽ phát nổ.
Nhưng lần này Phương Bình là hạ quyết tâm cưỡng ép gia tăng lực lượng tinh thần.
Chỉ cần lực lượng tinh thần có thể xê dịch hạt năng lượng, thì cậu có cớ chứng minh chuyện hồi phục khí huyết của bản thân.
Luôn nhờ vào sự che giấu của các đạo sư, không thấy, giả câm giả điếc, điều này khiến Phương Bình cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu không muốn thể hiện bản thân giống như một tên ngốc, rõ ràng mọi người biết cậu có vấn đề, mọi người không nói, nhưng bản thân cậu cũng giả ngốc, điều này khiến Phương Bình cảm giác mình giống như thằng hề.
Vì vậy mọi người đều biết nhưng đều cố ý diễn cùng cậu, bản thân còn giả vờ mọi người không biết...
Loại cảm nhận này làm cho Phương Bình bị đè nén không lời nào có thể diễn tả được.
Khi Phương Bình thầm niệm gia tăng lực lượng tinh thần lên cực hạn tối đa, thì trên bảng hệ thống, vốn là lực lượng tinh thần cực hạn là 499 hz đột nhiên xuất hiện biến hóa...
Mờ hồ, rõ ràng, rất nhanh 499 hz biến thành 500 hz.
Trong chớp mắt khi lực lượng tinh thần biến thành 500 hz, Phương Bình đột nhiên cảm thấy đại não đang nổ tung!
“Ầm!”
Trong đầu vang lên âm thanh đùng đoàng, ý thức của Phương Bình đều theo tiếng nổ dần dần tiêu tán...
...
Bên ngoài.
Ngô Khuê sơn đột nhiên biến sắc, chợt quát lên: “Mở cửa!””
Tống Doanh Cát nhanh chóng mở phòng tu luyện.
Ngô Khuê Sơn nháy mắt đã vào phòng tu luyện, Hoàng Cảnh cũng theo sát phía sau, hai người nhìn chằm chằm sắc mặt dữ tợn của Phương Bình, Ngô Khuê Sơn không có động tác gì, lực lượng tinh thần phóng ra bên ngoài cảm nhận được một ít, trầm giọng nói: “Hồ nháo! Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Hoàng Cảnh cũng cau mày không thôi, lắc đầu nói: “Không biết, sao lại thành thế này?”
Hai người nói không rõ ràng, Lữ Phượng Nhu cũng dùng lực lượng tinh thần cảm nhận, hồi lâu sắc mặt tái xanh nói: “Các ông từng gặp tình huống này chưa?”
Lão Lý vội vàng nói: “Rốt cuộc bị sao?”
Ngô Khuê Sơn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Không chắc chắn lắm, lực lượng tinh thần của em ấy ban đầu chỉ là khó khăn lắm mới đạt đến mức độ cảm nhận, nhưng tình hình này là không có cách nào nắm giữ được hạt năng lượng.
Nhưng vừa này lực lượng tinh thần của em ấy hình như đột phá, tăng cường thêm một đoạn lớn… có thể nói là tạm thời đột phá.
Nhưng em ấy vẫn chưa tiếp nhận được mức độ của lực lượng tinh thần này, đột nhiên đột phá, lực lượng tinh thần phân tán, khả năng là xung kích đến ý thức của em ấy...”
Hoàng Cảnh đau đầu nói: “Đơn giản mà nói, ý thức của em ấy chính là lực lượng tinh thần của bản thân tách ra, một khi không cách nào phục hồi như cũ… thì sẽ bị chết não!”
Lữ Phượng Nhu cắn chặt hàm răng, tức giận nói: “Cái tên nhóc này!”
Đang nói chuyện Lữ Phượng Nhu đột nhiên đá vào vách tường, cả phòng tu luyện đều chấn động.
Thở dài một hơi, Lữ Phượng Nhu nhìn hai vị Tông sư nói: “Bây giờ phải làm sao?”
Ngô Khuê Sơn trầm ngâm, suy nghĩ một chút nói: “Để tôi dẫn dắt em ấy, chỉ sợ kết quả không lớn, theo lý mà nói, lực lượng tinh thần sẽ không vượt qua cực hạn mà cơ thể tiếp nhận, nếu thật như vậy, thì không phải gọi là đột phá mà là mất khống chế.
Tên nhóc này… rốt cuộc là bị làm sao!”
Lúc này Ngô Khuê Sơn cũng có chút không hiểu, theo lý mà nói nếu như Phương Bình không đạt đến trình độ đó thì lực lượng tinh thần không thể đột phá.
Nhưng cậu lại đột phá được!
Điều này có mâu thuẫn rất lớn!
Giống như bạn rõ ràng biết bản thân không thể nâng nổi hòn đá nặng ngàn cân, nhưng bạn lại nhấc lên được, còn khiến bản thân mình bị đè chết, sẽ khiến người khác cảm thấy rất hoang đường.
Mà lúc này, trên người Phương Bình lại phát sinh chuyện hoang đường này.
Lực lượng tinh thần của bản thân đột phá nhưng lại khiến ý thức của bản thân tách ra, điều này quả thực chưa từng nghe qua, mất khống chế cũng sẽ không khiến lực lượng tinh thần mạnh hơn.
Ngô Khuê Sơn nói tới nói lui, vẫn là bắt đầu vận dụng lực lượng tinh thần của mình dẫn dắt lực lượng tinh thần đang bị phân tán của Phương Bình.
Sau sự dẫn dắt của ông, lực lượng tinh thần của Phương Bình cũng bắt đầu ngưng kết.
Ngô Khuê Sơn thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Cảnh đứng bên cạnh, thay mọi người giải thích nói: “Ý thức vẫn chưa hoàn toàn bị tách ra, bản thân Phương Bình vẫn còn ý thức sót lại, đang phối hợp thu lại với lực lượng tinh thần của lão Ngô.”
Lão Lý lập tức nói: “Vậy là không sao rồi?”
“Không biết, bình tĩnh đừng nóng, quan trọng bây giờ là xem bản thân cậu ấy...”
Lão Lý cau mày nói: “Ý ông là xem chấp niệm của em ấy, hoặc là nói ý chí mạnh đúng không?”
“Đúng.”
Lão Lý trầm ngâm, đột nhiên lớn tiếng nói: “Phương Bình, tôi cho em 10 ngàn điểm thưởng, muốn hay không?”
Lữ Phượng Nhu mấy người co mặt lại, có tác dụng không?
Phương Bình nhắm mắt, góc mắt khẽ động.
“Cho em 500 viên Khí Huyết Đan, muốn không?”
“1000 viên thì sao?”
“Phương Bình, có người muốn cướp cái công ty của em, muốn đòi điểm thưởng của em!”
“1000 điểm thưởng của đạo sư em, bà ấy không cần nữa!”
“Trường học chuẩn bị tặng không em 100 ngàn điểm thưởng...”
“...”
Lão Lý cũng không viết có hiệu quả hay không, có điều luôn cảm thấy vẫn là có chút tác dụng.
Mắt thấy Phương Bình không có chút động tĩnh nào, lão Lý suy nghĩ một chút lại quát: “Em mà còn không tỉnh, tôi sẽ giải phẫu não em ra, xem thử có phải là bị chết não hay không...”
Ngô Khuê Sơn đột nhiên nói: “Sắp tỉnh rồi, đi thôi!”
Mấy người nghe vậy nhìn nhau, sau một giây đều rời khỏi phòng tu luyện, Tống Doanh Cát thuận tay đóng cửa lại.
Bọn họ vừa đi, phòng tu luyện Phương Bình đột nhiên mở mắt, khẽ lắc đầu, thở dốc nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Vừa nãy lực lượng tinh thần bị ép tăng lên, cậu đột nhiên cảm thấy đại não nổ tung, sau đó là một khoảng không trắng xóa.
Mơ mơ màng màng, hình như có người đang nói chuyện.
“Ai đang nói?”
“Nghe nhầm?
“Không đúng, hình như có người muốn giải phẫu đầu mình...”
Trong lòng Phương Bình nói thầm, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ngày suy nghĩ đêm về nằm mơ sao?
Trong khi bản thân nghe nhầm vậy mà nghe được có người muốn giải phẫu đầu của mình, do lão Lý tạo nghiệp chướng đây mà!
“Đừng nói những người này thật sự muốn giải phẫu đầu mình chứ...” trong lòng Phương Bình có chút không được thoải mái, thở ra một hơi, bắt đầu cảm nhận lực lượng tinh thần của bản thân.
Lần này cảm nhận dễ hơn nhiều.
Mà hạt năng lượng trong không trung dường như cũng càng hiện ra rõ hơn.
Phương Bình lại dùng lực lượng tinh thần chuyển động hạt năng lượng, lần này vô cùng thuận lợi, rất nhanh cậu cảm nhận được từng hạt năng lượng đều được cậu chuyển vào trong cơ thể mình.
Khi hạt năng lượng vào cơ thể thì sắc mặt Phương Bình lập tức vui mừng!
“Một hạt năng lượng, vậy mà hồi phục ít nhất 5 cal khí huyết!”
“Hiệu quả này thật kinh người rồi!”
...
Bên ngoài.
Lữ Phượng Nhu thản nhiên nói: “Em ấy sợ chết hay là hám tài?”
Mấy lời vừa nãy lão Lý nói, có cho tiền có cướp tiền, có uy hiếp sẽ giải phẫu đầu của cậu, kết quả Phương Bình thật sự nhanh chóng tỉnh rồi, gần như nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Ngô Khuê Sơn cảm thấy có hơi buồn cười, lắc đầu nói: “Có thể là đúng lúc tỉnh cũng có thể là bị kích động.”
Mấy người nhìn nhau, đều dở khóc dở cười.
Hoàng Cảnh cười một lúc, đột nhiên nói: “Hình như em ấy thật sự có thể chuyển động được hạt năng lượng rồi.”
Ngô Khuê Sơn gật đầu, mở miệng nói: “Võ giả cao cấp đều có thể dễ dàng làm được, đối với chúng ta mà nói, khí huyết không phải là vấn đề quan trọng, nếu tinh thần bất diệt, không gian chỉ cần có hạt năng lượng tồn tại, khí khuyết của chúng ta gần sẽ không bị đứt đoạn.
Nhưng em ấy chỉ là một võ giả cấp ba, vậy mà hiện tại cũng có thể miễn cưỡng chuyển động hạt năng lượng, quả thật nằm ngoài dự liệu của tôi.”
Hoàng Cảnh suy nghĩ một chút nói: “Trước đó em ấy không thể làm được, đó là vấn đề khôi phục khí huyết trước đó...”
Lữ Phượng Nhu lười biếng nói: “Đường Sư Tử nhìn nhầm rồi, có thể em ấy đã uống thuốc.”
Hoàng Cảnh câm nín, tức giận nói: “Bà đúng là dám nói, huống hồ hiện tại lực lượng tinh thần của em ấy hơi yếu, miễn cưỡng có thể xê dịch một ít hạt năng lượng, cũng là khôi phục được 30-50 cal khí huyết...”
Ông vừa nói xong, Ngô Khuê Sơn đột nhiên khẽ ho một tiếng nói: “Ông quan sát một chút.”
Hoàng Cảnh sững sờ một lát, rồi tiếp tục quan sát, đột nhiên kinh ngạc nói: “Chuyện này là sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận